Nguyễn Tô cúi đầu nhìn chén trà đắng trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, hàng mi thanh tú cau lại, vẻ mặt có chút chống đối: "Không ngon bằng trà em tặng chị."
Loại trà mà Tân Dực đã đưa cho cô có chất lượng thượng hạng, không chỉ ngon mà còn có tác dụng bồi bổ rất rõ ràng. Nguyễn Tô đã thử tìm mua nhưng dù có tiền cũng không thể có được.
Khoảng thời gian này, cô đã quen uống loại trà đó đến mức khẩu vị bị làm cho kén chọn.
Cô lại nhớ đến chiếc bùa bình an sáng lấp lánh, màu sắc trong suốt mà Tân Dực đã tặng cho Lê Mạt. Nhìn chất ngọc cũng có thể đoán được giá trị không hề nhỏ.
Nhưng Tân Dực lại tặng nó đi mà không hề chớp mắt.
Mặc dù rất tò mò về những bí mật của Tân Dực, nhưng Nguyễn Tô không hỏi.
Cô nghĩ, mình có thể chờ.
Đợi đến khi Tân Dực sẵn lòng kể ra.
Tân Dực cười một cách khó hiểu, ánh mắt lướt qua chiếc vòng tay trên cổ tay Nguyễn Tô, ý tứ sâu xa: "Tô Tô, cái này đừng tùy tiện tháo ra nhé."
Nguyễn Tô vô thức v**t v* những hạt ngọc trên vòng. Chúng ấm áp, bóng loáng, và đã mang hơi ấm của cô từ lâu.
Cô cũng đã quen với món đồ trang sức này trên tay.
"Được, sẽ không tháo đâu." Nguyễn Tô hứa hẹn.
Nghi thức đám cưới rất rườm rà, gần như không lược bỏ bất kỳ quy trình nào. Hai gia đình Lê và Nam rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Toàn bộ hội trường được trang trí bằng những thứ tốt nhất, sang trọng và xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704595/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.