Nhìn Tân Dực đang nhàn nhã dựa vào giường bệnh chơi máy tính bảng, hệ thống chính không khỏi thở dài, giọng nói yếu ớt: "Đại nhân, Nguyễn Tô đã biết rồi."
Sắc mặt Tân Dực khẽ biến, nàng ngước mắt lên, nhưng ánh mắt không rời khỏi màn hình, giọng điệu vẫn bình thản: "Cô ấy đến đâu rồi?"
Hệ thống chính không hiểu sao lại rùng mình, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: "Vừa vào thang máy."
Tân Dực liếc nhìn xung quanh, không hề hoảng hốt, thong thả cắm dây máy theo dõi vào người, rồi cầm chiếc ống thở oxy bên cạnh đeo lên, bình thản tiếp tục chơi máy tính bảng.
Hệ thống chính nhắc nhở: "Đại nhân, cô ấy đang ở ngoài cửa."
Tân Dực đương nhiên cũng nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa. Động tác trên màn hình khựng lại một chút, rồi nàng đột nhiên ho dữ dội, lấy tay che miệng.
Hệ thống chính: "..."
Với cảnh diễn này của Tân Dực, hệ thống chính đã sớm quen rồi, vẻ mặt chết lặng.
Quả nhiên, bóng người đứng ngoài cửa khựng lại một khoảnh khắc, sau đó thậm chí còn không kịp gõ cửa mà xông thẳng vào.
Không chỉ hệ thống chính ngạc nhiên, mà ngay cả Tân Dực cũng có chút bất ngờ.
Một Nguyễn Tô thất thố đến mức không màng lễ nghi như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Ngay cả tiểu trưởng lão ở thế giới trước, dù có tức giận đến đâu, Tân Dực cũng chưa từng thấy cô ấy mất bình tĩnh như thế.
Vẻ ngạc nhiên trong mắt nàng lóe lên rồi biến mất. Tân Dực lấy tay che miệng, tượng trưng ho thêm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704583/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.