Khóe môi khẽ giật hai cái. Ôn Tích Hàn đưa tay xoa thái dương, giọng hơi nhạt: "Ừ, Nhuyễn Nhuyễn cũng đừng quá vất vả."
Nguyễn Hân Đề cười ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn Ôn Tích Hàn vài lần, khẽ cong môi: "Không đâu ạ, dạo này là chị vất vả hơn."
Ôn Tích Hàn mím môi, hơi nghiêng người về phía cửa sổ xe, giọng nói khàn khàn: "Chị chợp mắt một lát, đến nơi gọi chị nhé."
"Vâng."
Nguyễn Hân Đề lái xe bằng một tay. Cô lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe ấm lên một chút, rồi giảm tốc độ để xe đi êm nhất có thể.
Đã hơn 11 giờ, đường rất vắng, nhưng Nguyễn Hân Đề vẫn lái xe hơn một tiếng mới về đến nhà.
Sau khi đỗ xe gọn gàng, Nguyễn Hân Đề cởi dây an toàn, nghiêng người vỗ nhẹ vai Ôn Tích Hàn: "Chị ơi?"
Thấy Ôn Tích Hàn không phản ứng, Nguyễn Hân Đề đưa ngón trỏ chọc chọc vào má nàng, rồi gọi thêm một tiếng: "Chị ơi?"
"Ưm?" Ôn Tích Hàn khẽ rên, giọng mũi đầy nũng nịu, khiến tai Nguyễn Hân Đề mềm nhũn.
Cổ họng bỗng khô khốc. Nguyễn Hân Đề lúng túng rút ngón trỏ về, nuốt nước bọt: "Mình đến nơi rồi."
Ý thức của Ôn Tích Hàn có vẻ đã trở lại một chút. Nàng nheo mắt, có chút bất mãn nhìn Nguyễn Hân Đề. Đôi mắt đào hoa ướt át, ánh mắt uốn lượn, kéo theo khóe mắt cũng ửng lên một vẻ quyến rũ.
Sau vài giây, Ôn Tích Hàn dùng mu bàn tay xoa mắt, giọng nói ngái ngủ, giọng mũi nặng hơn, lại có một sự gợi cảm khó tả: "Mấy giờ rồi?"
Nguyễn Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704562/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.