Thấy Ôn Tích Hàn không nói gì, Nguyễn Tô càng tin vào suy đoán của mình.
Gì mà bên ngoài không hợp khẩu vị, rõ ràng là muốn về nhà ăn cơm do người nào đó nấu.
Nguyễn Tô xé gói bánh tráng, từ từ cắn một miếng, thản nhiên hỏi: "Tuần này em ở lại nhà à?"
Sự chú ý của Ôn Tích Hàn vẫn còn ở cái túi mua sắm. Nghe Nguyễn Tô hỏi, nàng lơ đãng gật đầu.
Nguyễn Tô nhíu mày, bưng cốc nước lên uống một ngụm. Môi bà ẩm ướt, giọng điệu khẽ nhếch lên, như vô tình nhắc nhở: "Vậy sáng mai phải dậy sớm một chút đấy."
Ôn Tích Hàn khẽ "ừm" một tiếng. Thấy Nguyễn Tô tiếp tục ăn bánh tráng, nàng giả vờ lấy đồ ăn vặt từ trong túi, và trong lúc vô tình, nàng đẩy cái hộp nhỏ kia vào vị trí cuối cùng. Để không khiến Nguyễn Tô nghi ngờ, Ôn Tích Hàn tùy tiện lấy một gói xoài sấy. Sau khi xé ra, nàng mặt không đổi sắc nói: "Chị, ăn chút không?"
Nguyễn Tô không khách sáo, trực tiếp lấy hai miếng, ăn một cách rất tao nhã.
Lúc này, Nguyễn Hân Đề đã cất xong đồ Lego. Cô vịn tay cầu thang, ba chân bốn cẳng nhảy xuống mấy bậc cuối cùng.
Vừa xuống lầu, cô liền không ngại ngần ngồi xuống cạnh Ôn Tích Hàn. Cô còn rất tự nhiên lấy một miếng xoài sấy, vừa ăn vừa nhận xét: "Hơi chua một chút. Bạn của em có tự làm, loại đó ngon hơn cái này nhiều. Lát em tìm cậu ấy muat."
Nguyễn Tô nghiến chặt lòng bàn tay. Bà lấy khăn giấy lau tay, mỉa mai Nguyễn Hân Đề: "Trước bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704560/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.