"Chú Trình, bắt con bé đó về đây cho tôi!"
Chú Trình hoang mang: "Bà chủ?"
Thẳng thắn mà nói, đây là lần thứ ba ông thấy Nguyễn Tô bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến thế. Lần đầu tiên là trước ngày cưới của bà. Lần thứ hai là khi người phụ nữ kia qua đời. Còn lần này, chính là lúc này đây...
Nguyễn Tô cười lạnh, nghiến chặt răng: "Tiện thể điều tra luôn tất cả tài sản của con bé đó cho tôi."
Chú Trình không khỏi xoa thái dương, thầm lau mồ hôi cho Nguyễn Hân Đề. Ông vâng lời đáp: "Vâng ạ."
Ánh mắt liếc thấy Ôn Tích Hàn đang đứng ở cửa, chú Trình lén ra hiệu cho nàng, rồi nói đúng lúc: "Vậy bà chủ, tôi xin phép xuống trước."
Nguyễn Tô khẽ nhắm mắt, mệt mỏi "ừ" một tiếng.
Sau khi chú Trình xuống lầu, Ôn Tích Hàn đứng ở cửa, khẽ gõ hai cái.
Nguyễn Tô nhíu chặt mày, nhưng khi thấy Ôn Tích Hàn đứng ở cửa, nét mặt bà giãn ra trông thấy, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
"Chị, sao vậy?" Ôn Tích Hàn từ từ bước vào phòng, giọng đầy lo lắng.
"À." Nguyễn Tô hơi nhướn cằm, không vui nói: "Em tự nhìn phòng này đi."
"Hả?" Ôn Tích Hàn cẩn thận quan sát. Ấn tượng đầu tiên là rất sạch sẽ, nhưng lại có cảm giác trống trải không tả được, rất khó chịu. Cứ thấy có gì đó là lạ. Sau một vòng quan sát, Ôn Tích Hàn mới lờ mờ nhận ra trong phòng gần như không có món đồ giá trị nào.
Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười của Nguyễn Tô, nhất thời Ôn Tích Hàn không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704546/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.