Nghe Nguyễn Tô nói vậy, Ôn Tích Hàn cứng người lại, hiểu rằng lúc này nàng có nói gì cũng chỉ càng lộ liễu, càng khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
Nàng mím môi, lườm Nguyễn Hân Đề một cái đầy bực bội, tỏ vẻ do dự và miễn cưỡng nói: "Cũng được ạ."
Nguyễn Tô "Ừm" một tiếng nhẹ nhàng, bật điện thoại lên nhắn tin cho ai đó, rồi nói: "Suối nước nóng ở ngay đối diện khu phòng. Về thay đồ xong là đi qua được luôn."
Không biết từ lúc nào, bước chân của ba người đã nhanh hơn.
Nguyễn Hân Đề che miệng ngáp, ngón tay mân mê vành mũ lưỡi trai, vô tình hỏi: "Phòng xông hơi có gần đó không ạ?"
Nguyễn Tô liếc cô một cái, giọng khinh thường: "Con chưa đến bao giờ sao?"
Nhận thấy Ôn Tích Hàn có vẻ bồn chồn, tay vẫn nắm chặt khuỷu tay mình, Nguyễn Hân Đề khéo léo đi sát lại, che bớt những cơn gió lạnh thổi tới. Cô cười nói: "Mỗi lần ở căn hộ khác nhau mà mẹ. Con đâu có như mẹ, có phòng riêng ở đây lâu dài đâu."
Nguyễn Tô khẽ ngẩng cằm, vẻ mặt dịu đi một chút, nói: "Con cũng có thể dùng tên mẹ mà."
Nguyễn Hân Đề gãi đầu, cười gật đầu, có vẻ ngượng ngùng: "Thế ngại lắm ạ."
Nguyễn Tô "Hừ" một tiếng đầy ẩn ý, vẻ mặt lại lạnh lùng.
"Con mà biết ngại à? Lúc trêu chọc dì con thì sao không thấy ngại?"
Nguyễn Tô nghiến răng, giữ vẻ mặt lạnh lùng suốt quãng đường về phòng, không thèm nhìn Nguyễn Hân Đề một cái nào.
May mắn thay, quãng đường không quá xa, đèn đường vàng vọt, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704542/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.