"Không phải." Nguyễn Hân Đề cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặt hơi tái đi giải thích: "Làm sao chị ấy lại lớn hơn mẹ được chứ, chị ấy chỉ lớn hơn con vài tuổi, chứ không lớn bằng mẹ."
Nguyễn Tô nhíu mày, soi mói hỏi: "Ồ, vậy ý con là mẹ già rồi?"
"..." Nguyễn Hân Đề cứng họng, cầu cứu nhìn sang Ôn Tích Hàn, người từ đầu đến cuối không nói một lời.
Ôn Tích Hàn quay mặt đi, như không thấy ánh mắt của Nguyễn Hân Đề. Nàng lặng lẽ thu tay lại, cầm tách trà đã nguội trước mặt lên, mặt nước gợn sóng nhè nhẹ.
Nguyễn Hân Đề nở một nụ cười gượng gạo, nịnh bợ nói: "Sao có thể chứ, mẹ nhìn trẻ trung vậy mà, con đi với mẹ, người không biết lại tưởng hai chị em thân thiết đấy chứ."
Vẻ mặt Nguyễn Tô dịu đi một chút, cằm trắng nõn khẽ hếch lên, giọng nói kiêu ngạo kéo câu chuyện trở lại: "Vậy, là ai?"
Nguyễn Hân Đề nhìn Ôn Tích Hàn đang lặng lẽ uống trà bên cạnh, hắng giọng, ngập ngừng nói: "Thật ra, người này, mẹ đã gặp rồi..."
"Ồ?" Nguyễn Tô nhướn mày, giọng đầy ẩn ý: "Mẹ đã gặp rồi? Và lớn hơn con vài tuổi?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Nguyễn Hân Đề gật đầu lia lịa, vẻ mặt hơi có chút tự hào: "Mẹ chắc chắn không đoán được là ai đâu."
Đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Tô nheo lại, bà thuận thế hỏi: "Là ai?"
"Mẹ đoán xem." Nguyễn Hân Đề tiếp tục giở trò câu giờ, câu tiếp theo suýt chút nữa khiến Ôn Tích Hàn sặc trà: "Đoán đúng có thưởng đấy."
Ôn Tích Hàn: "..."
Ngón tay út
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704538/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.