"Em tin."
Thấy Nguyễn Tô vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, Ôn Tích Hàn thản nhiên, giọng bình tĩnh: "Tối qua Nhuyễn Nhuyễn uống say."
Nguyễn Tô khẽ nhíu mày, hứng thú hỏi: "Hả? Sao em biết con bé say?"
Đôi mắt đào hoa của Ôn Tích Hàn lướt qua một tia hưng phấn lạ thường. Nàng khẽ cụp mắt xuống, mơ hồ phỏng đoán: "Rạng sáng nay, con bé đã nhắn tin cho em."
Nguyễn Tô chỉ coi đó là những việc bình thường mà Nguyễn Hân Đề làm khi say, không nghĩ sâu hơn. Bà day thái dương: "Xem ra tối qua nó uống không ít thật, nếu không đã không ngủ đến tận bây giờ."
Khóe môi Ôn Tích Hàn khẽ giật, nàng không đáp lời.
Khẽ "chậc" một tiếng, Nguyễn Tô tiếc nuối nói: "Nói thật, chị chưa bao giờ thấy con bé say cả."
"Hay là hôm nào mình chọn thời điểm thích hợp để chuốc say nó nhỉ?"
"..."
Sự hào hứng trong lời nói của Nguyễn Tô khiến thái dương của Ôn Tích Hàn không khỏi giật giật. Nếu mà thật sự chuốc say, e rằng con nhóc đó sẽ làm những chuyện còn mất mặt hơn nữa.
Cúi đầu nhìn điện thoại đã bị cúp, Nguyễn Hân Đề sững sờ trong vài giây, rồi cuộn chăn lại, nằm thẳng trên giường.
Nhìn chằm chằm trần nhà thêm vài phút, Nguyễn Hân Đề như sực nhớ ra điều gì đó. Cô vội vàng cầm điện thoại lên, mở nhanh khung chat với Ôn Tích Hàn.
Những tin nhắn cô gửi cho Ôn Tích Hàn tối qua, Nguyễn Hân Đề vẫn còn nhớ lơ mơ. Còn về nội dung tin nhắn thoại, cô không đủ can đảm để mở ra nghe.
Lướt xuống, Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704530/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.