"Nếu chị không chê, ăn thêm một chút bữa khuya nhé?"
Nhìn bàn tay vẫn còn lơ lửng của Nguyễn Hân Đề, môi Ôn Tích Hàn mím lại, nàng không nhận mà hỏi: "Em ăn rồi à?"
Thực ra, trong một vài trường hợp, câu hỏi này có ý nghĩa xã giao, mời gọi một cách tế nhị. Ít nhất thì Nguyễn Hân Đề hiểu như vậy.
Cô kìm lại nụ cười, hắng giọng, cố gắng dùng ngữ khí bình thường nhất để đáp: "Em chỉ ăn tạm một chút thôi, ăn thêm bữa khuya vẫn được mà."
Ai ngờ Ôn Tích Hàn lại không hề làm theo kịch bản. Nàng nhẹ nhàng đẩy tay Nguyễn Hân Đề về, thẳng thừng từ chối: "Vậy em ăn đi."
Nguyễn Hân Đề: "????" Làm gì có chuyện như thế này!
Cô liên tục mở lời chữa cháy: "Không phải, chị! Em có một phần nữa ở trong phòng. Phần này là em cố ý mang cho chị!"
Ôn Tích Hàn thong thả nhìn Nguyễn Hân Đề, như muốn xem cô nhóc này còn có thể nói ra chuyện gì nữa.
"Thật mà, chị cầm lấy đi," sợ Ôn Tích Hàn từ chối lần nữa, Nguyễn Hân Đề trực tiếp dúi hộp đồ ăn vào tay cô. "Em biết chị chưa ăn tối. À không, dù chị có ăn rồi thì coi như đây là bữa khuya cũng được mà."
Ôn Tích Hàn: "..."
Cô nhóc này thật sự nghĩ rằng mình đổi giọng nhanh thì nàng không nghe thấy sao?
"Chị ơi, chị nhận lấy đi, được không nào?"
"Nguyễn Hân Đề, cảm ơn."
Hai người cùng lúc mở miệng.
Nguyễn Hân Đề ngượng ngùng gãi đầu, hiếm hoi cười ngại ngùng. "Thật ra chị không cần khách sáo như thế đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704489/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.