Nguyễn Hân Đề không biết cuộc đối thoại trong bếp của chú Trình và dì Chu. Tâm trí cô lúc này chỉ tập trung vào bàn ăn. Khi Nguyễn Tô ngồi xuống, cô ân cần đưa bát đũa cho bà. Chưa để Nguyễn Tô nói gì, cô đã chủ động múc bát cháo hải sản đã nguội vừa đủ, cùng với khăn giấy, kính cẩn đặt trước mặt bà.
Nguyễn Tô liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, cầm chiếc thìa sứ nhỏ khuấy nhẹ bát cháo còn bốc hơi, rồi đặt thìa xuống mép bát. Giọng bà bình thản hỏi: "Hôm nay tâm trạng con tốt lắm à?"
Tục ngữ có câu: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." (Không có việc gì mà lại nhiệt tình, nếu không phải gian thì cũng là trộm). Nguyễn Tô đoán rằng sự bất thường của Nguyễn Hân Đề vào sáng sớm nay chắc chắn có liên quan đến chuyện tối qua.
"À?" Nguyễn Hân Đề ngồi đối diện Nguyễn Tô. Cô kìm lại nụ cười, đùa: "Cũng tạm ạ. Con chỉ muốn về sớm ăn sáng với mẹ thôi."
Nguyễn Tô cười không nói gì, cầm điện thoại lên ngay trước mặt Nguyễn Hân Đề. Ngón trỏ mảnh mai lướt trên màn hình. Bà nhàn nhạt hỏi: "Tối qua muộn thế mà còn uống rượu sao?"
"Cũng không uống nhiều lắm đâu ạ, chỉ uống chơi thôi." Nguyễn Hân Đề gắp một cái sủi cảo hấp cho vào miệng, má phồng lên.
"Ừm," Nguyễn Tô cầm điện thoại, ngón cái lướt nhanh trên màn hình. Không rõ bà đang nhắn tin với ai, một lát sau mới đặt điện thoại xuống, tao nhã ăn cháo. "Thứ Năm này mẹ phải đi công tác. Tối thứ Sáu mới về."
"Vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704487/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.