Giọng của Ôn Tích Hàn rất êm tai, trong trẻo như gió mát, mang lại cảm giác dễ chịu. Nhưng lúc này, Nguyễn Hân Đề lại thấy chột dạ. Một lời nói dối lại cần vô số lời nói dối khác để che đậy. Nguyễn Hân Đề không hề muốn lừa dối Ôn Tích Hàn, nhưng bị nàng vạch trần một cách bình thản trước mặt lại là chuyện khác.
Khóe môi khẽ giật, Nguyễn Hân Đề cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, cười gượng hai tiếng. Vừa đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Ôn Tích Hàn, cô lại sợ sệt, sờ mũi, ấm ức hỏi: "Sao chị biết ạ?"
Ôn Tích Hàn thu trọn mọi biểu cảm thay đổi trên mặt Nguyễn Hân Đề vào mắt, nhướn mày, mím môi nhạt giọng nói: "Đoán thôi."
Thực ra, không hẳn là đoán. Với sự hiểu biết của nàng về Nguyễn Hân Đề, cô nhóc này từ nhỏ đã được nuông chiều, một phần sự chiều chuộng đó đã ăn sâu vào máu. Điều quan trọng hơn là khi Lê Mạt đến đón nàng, chỗ đỗ xe đối diện căn hộ đã trống. Hơn nữa, từ bức ảnh khoe khoang của Nguyễn Tô, Ôn Tích Hàn không khó để đoán rằng Nguyễn Hân Đề đã lái xe về nhà từ sáng sớm. Từ nhà Nguyễn Tô đến đây mất khoảng một tiếng đồng hồ. Nếu nói Nguyễn Hân Đề không lái xe, Ôn Tích Hàn sẽ không tin một chữ nào.
Nguyễn Hân Đề: "..."
Ôn Tích Hàn cúi mắt, kìm lại nụ cười. Nàng cắn thêm một miếng kẹo đường nhỏ, ngậm trong miệng, để vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Vị kẹo ngọt mà không ngấy, thoang thoảng mùi lúa mạch, đầy hương vị quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704485/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.