Nguyễn Hân Đề thức dậy từ rất sớm vào hôm sau.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô rót một cốc nước ấm rồi chầm chậm bước ra ban công. Cô lấy chiếc bình tưới nhỏ, tưới một chút nước cho hai chậu hoa ở góc, rồi đặt bình xuống. Một tay tựa lên lan can lạnh buốt, cô ngắm nhìn phố phường xa xăm đang dần bừng tỉnh.
Gió sớm se lạnh, trời vẫn còn hơi tối. Vầng trăng tròn treo lơ lửng, lờ mờ điểm xuyết vài ba ngôi sao không quá sáng.
Nguyễn Hân Đề đưa tay vuốt mái tóc dài ra sau lưng, bình thản nhấp ngụm nước, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ căn hộ bên cạnh.
Cô chầm chậm nuốt ngụm nước ấm xuống, lồng ngực khẽ rung lên. Một tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng.
Không có gì bất ngờ, người kia hẳn là vẫn chưa dậy. Hoặc có thể đã tỉnh rồi nhưng vẫn còn nướng trên giường.
Nguyễn Hân Đề không khỏi tưởng tượng hình ảnh Ôn Tích Hàn đang nằm ỳ. Nàng mặc bộ đồ ngủ lụa rộng thùng thình, chất vải mềm mại ôm sát cơ thể, phác họa những đường cong quyến rũ. Tiếng chuông báo thức vang lên khiến cô ấy bất mãn, cau mày, khẽ r*n r* rồi ôm chặt chăn trở mình. Trong lúc cử động, lớp vải lụa trượt xuống vai, để lộ bờ vai trắng ngần, mịn màng, thấp thoáng vẻ hồng hào đầy mê hoặc...
Ngón tay Nguyễn Hân Đề bất giác siết chặt. Cô hít một hơi thật sâu, uống cạn nửa ly nước còn lại để dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong lòng.
Đón làn gió mát lạnh buổi sớm, cô uống thêm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704481/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.