Một dấu chấm hỏi và một dấu chấm than, lần lượt thể hiện sự nghi ngờ và kinh ngạc của Nguyễn Tô một cách sống động.
Ngay sau đó, Nguyễn Tô lại gửi một tin nhắn khác: [Con bé lại biết nấu ăn sao?!]
Qua màn hình điện thoại, Ôn Tích Hàn cũng cảm nhận được sự bất ngờ của Nguyễn Tô. Nàng liếc mắt vào bếp, thấy Nguyễn Hân Đề đang rửa ly, rồi nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: [Vâng, mà tay nghề còn rất khá nữa.]
[Nguyễn Tô: Con bé này giấu nghề kỹ thật.]
Nhưng Nguyễn Tô nhanh chóng nắm được trọng tâm: [Khoan đã, hai đứa sao lại ở cùng nhau?]
Ôn Tích Hàn lưỡi khẽ chạm hàm trên, trả lời: [Chị, em quên chưa nói với chị, Nhuyễn Nhuyễn là hàng xóm của em...]
Nguyễn Tô trả lời bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Ôn Tích Hàn cất điện thoại và đứng dậy định giúp Nguyễn Hân Đề.
Nguyễn Hân Đề một tay cầm hai chiếc ly cao vẫn còn nhỏ nước, tay kia xách thùng đá. Cô khéo léo tránh tay Ôn Tích Hàn, nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn ăn, rồi mỉm cười đưa một hộp sữa chua giấu trong túi quần cho cô. Ánh mắt cô long lanh như một đứa trẻ đang chờ được khen.
Ôn Tích Hàn cảm thấy buồn cười, lòng bàn tay v**t v* hộp sữa chua lạnh buốt, rồi lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Nguyễn Hân Đề vui vẻ hơn cả được khen. Nụ cười trong mắt cô càng sâu hơn. Cô kéo ghế ngồi đối diện Ôn Tích Hàn, vẻ mặt không hiểu sao lại trở nên e dè: "Vậy... chị nếm thử xem mùi vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704472/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.