"Bị từ chối" là điều Nguyễn Hân Đề đã lường trước, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, cảm giác nhói lòng vẫn lan tỏa không thể kiểm soát.
"Ôn Tích Hàn." Lần đầu tiên, cô gọi thẳng tên đầy đủ của nàng.
Ôn Tích Hàn hơi bất ngờ, nhíu mày khó hiểu nhìn Nguyễn Hân Đề.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngẩn người đó, Nguyễn Hân Đề nhanh chóng nhét viên kẹo mềm vào tay nàng, nhếch lông mày, giọng nói dứt khoát không cho phép từ chối: "Kẹo này ngon lắm."
Ôn Tích Hàn mím môi, định trả lại viên kẹo.
Nguyễn Hân Đề khéo léo tránh đi. Thấy Ôn Tích Hàn vẫn cố trả lại, cô dứt khoát nắm lấy tay nàng, ngăn mọi hành động tiếp theo.
"Nguyễn Hân Đề!" Ôn Tích Hàn có chút bực bội. Nàng giằng tay hai lần không thoát ra, còn bị Nguyễn Hân Đề nắm càng chặt. Nàng vừa thẹn vừa giận: "Buông tay ra cho tôi!"
Nguyễn Hân Đề nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không buông hẳn, sợ rằng Ôn Tích Hàn sẽ trả lại kẹo. Cô mặc cả: "Em sẽ buông, nhưng chị phải hứa nhận viên kẹo này."
"..." Thái dương giật giật, Ôn Tích Hàn lạnh lùng nhắc nhở: "Đây là ở công ty!"
Ngay khi nàng vừa dứt lời, Nguyễn Hân Đề đột nhiên thu tay lại và lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với nàng.
Ôn Tích Hàn nghĩ rằng cô gái này cuối cùng cũng đã nhận ra ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới. Nhưng ngay lập tức, Nguyễn Hân Đề nói: "Vậy ý chị là, sau giờ làm hoặc ở ngoài công ty thì được?"
Ôn Tích Hàn: "???"
Nguyễn Hân Đề như bừng tỉnh, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704462/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.