🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thế là xong, tôi và hắn phải ra sau trường chụp điệu vồ ếch 100 lần. Ôi cái chân của tôi đã xót xa nay lại càng thêm nhức nhối. Còn ông bảo vệ kia thì cứ đứng trơ ra, nở nụ cười đểu vì đã hành hạ được đứa học sinh mang danh hiệu cháu hư Bác Hồ của tôi. Chúa ơi! Sao Chúa lại sắp xếp cho đời con gặp hắn. Con hận… hận hắn…



1…2…3… nhanh lên 99…100…



Tôi thở không ra hơi nữa. Ông bảo vệ nhếch mép cười đểu ra về. Tôi quay sang tên Giang Hữu Thần đang cười toe toet kia mà nghiến răng:



-Lần này cậu chết với tôi.



-Em lại định làm gì nào?



Tôi giơ tay định cho hắn một trận, ai dè hắn co chân lên chạy. Tôi đuổi theo, hét lên:



-Đứng lại!



-Haha… Đuổi theo anh đi!



Tôi chạy, cố sưc chạy đuổi theo hắn. Dám thách thức tôi à? Hắn vừa chạy vừa ngoái cổ lại, đưa cái mặt đểu ra nhìn tôi. Tại ai mà tôi phải chịu phạt? Tại ai mà tôi biết chữ “ghen” viết như thế nào. Tôi bỗng thấy ghét hắn, ghét nụ cười của hắn với Lý Tâm Như, ghét hắn với bà cô già ban sáng, ghét hắn khiến tôi nói nhiều hơn, tức giận nhiều hơn=> tuổi thọ của tôi bị giảm. Ôi! Mình đang lạc đi đâu vậy? Điên thật rồi.



Tôi khựng lại, mặt nhăn lên vì vết thương trở nên đau hơn. Thấy tôi vậy, hắn thu nụ cười đểu giả lại,ánh mắt trở nên lo lắng chạy lại, giọng như lo cho trẻ con:



-Có sao không?



-Không cần anh lo. Tôi về

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-co-roi-phan-em-giu-do/3028290/chuong-16.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...
Chương 16
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.