An Ninh quận chúa lộ vẻ bất ngờ:
“Ngươi nhìn ra rồi à?”
Làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy, ta vừa khéo đứng sau bụi hoa, lại vừa khéo nghe được lời Vương phu nhân, mà quận chúa xuất hiện đúng lúc cứu ta, rõ ràng là có sắp đặt từ trước.
“Quả nhiên là một tiểu cô nương cực kỳ thông tuệ.”
Nàng thân mật nắm tay ta, chỉ về phía đình nghỉ mát không xa, nơi có một nam nhân đang ngồi:
“Đó là con trai út của ta, Lương Niên. Từ khi phu nhân của nó qua đời, nó luôn buồn thương u sầu. Lần trước đến cửa hàng của ngươi, được ngươi khuyên giải, mới lại nở được nụ cười.”
Gió nhẹ lướt qua, mặt hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn.
Nam nhân trong đình mặc cẩm y hoa gấm, mỉm cười với ta, ánh mắt ôn hòa mà chắc chắn.
An Ninh quận chúa khẽ thở dài:
“Thoắt cái đã ba năm trôi qua. Làm mẫu thân, ta cũng chẳng nỡ nhìn nó mãi cô quạnh, trong phủ chỉ có vài tiểu thiếp chống đỡ cửa nhà. Ta muốn tìm cho nó một người thê tử thông minh, khéo léo, hiền thục. Còn về môn hộ, ta chẳng mấy để tâm.”
Thì ra là muốn ta làm kế thất cho Lương Niên.
Kế thất không bằng nguyên phối, nhưng vẫn là chính thất.
Hơn nữa, dưới gối Lương Niên chưa có con chính thê, nếu gả cho hắn ta, địa vị còn cao hơn hẳn cái danh thiếp thất trong phủ hầu kia.
Chỉ là, An Ninh quận chúa tuyệt đối không phải vì ta “thông minh khéo léo”, mà e rằng… vì ta có tiền.
Trong lòng ta trăm mối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799718/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.