Lúc Hương tỉnh dậy đã là thời điểm của ba ngày sau. Lần này cô được đặt trong một chiếc củi gỗ vừa đủ lớn để đặt chiếc giường ngủ. Ánh sáng cũng chỉ có thể len lỏi từ những kẻ hở nhỏ bé từ bên ngoài truyền vào.
"Này, sao anh lại nhốt tui vào đây?"
Hương gõ vào thành củi, kêu lớn. Lần trước Khan Kum nhốt cô vào một căn phòng kín thì cũng thôi đi, lần này lại dám nhốt cô vào cái củi này. So với xem cô là con vật do anh ra nuôi dưỡng thì khác gì. Càng nghĩ càng ức, tay Hương càng gõ mạnh vào thành củi. Nào ngờ gõ đến cả hai tay sưng đỏ vẫn không có ai trả lời cô.
Quá mức tuyệt vọng, Hương ngồi gục xuống đất rồi bưng mặt khóc rưng rức. Cô cứ tưởng lấy chồng rồi thì bản thân sẽ được sống trong hạnh phúc, không phải lo sợ bất cứ thứ gì nữa. Có ngờ đâu về đây lại bị đối xử như một con trâu con chó, bị nhốt và giam cầm không chút tự do. Nghĩ đến đó thôi, những giọt nước mắt càng lăn dài trên gò má của Hương.
"Lạch cạch! Lạch cạch!" – Bên ngoài vang lên những tiếng mở khóa. Đang trong cơn tuyệt vọng, Hương như vớ được sợi dây để thoát, khuôn mặt tràn đầy vui mừng ngóng đợi. Cánh cửa của củi được mở ra, một luồng ánh sáng gay gắt rọi vào khiến cô bị chói mà dùng tay che mắt.
Một sợi xích sắt được quăng vào bên trong, nằm ở ngay phía chân Hương. Sau khi đã quen với ánh sáng, cô nhìn thấy ở ngay cửa cửa củi chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-am-nghiet-duyen-tien-kiep/1038533/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.