Hương rùng mình, cố gắng lùi về sau. Thứ duy nhất cô muốn lúc này là bỏ chạy thật nhanh, nhưng vết thương từ chân cô không cho phép. Ánh mắt Hương lo sợ nhìn xung quanh, nhưng trong màn đêm tối mịt mù ấy chỉ có ánh trăng là hiện rõ ràng.
"Em không nhớ sao..."
Giọng nói ấy lần nữa cất lễn khiến Hương giật bắn mình. Xung quanh bốn bề vắng lặng, chỉ nghe được tiếng côn trùng rít lên thật đáng sợ. Đôi mắt Hương mỏi mệt tìm kiếm xem giọng nói đó phát ra từ đâu.
"Về với anh đi, được không..."
Một luồng gió lạnh thổi vào gáy, khiến Hương giật bắn người. Máu từ vết thương ở chân cứ rỉ ra, ướt đẫm cả chiếc quần lụa dài. Nhưng cô cảm nhận rõ ràng, có một bàn tay lạnh lẽo đang chạm đến bàn chân cô. Hương co rút người lại, miệng lẩm bẩm kinh Phật.
"Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật..."
Cả cơ thể bé nhỉ của cô run lên từng đợt, đôi mắt thì láo liên nhìn khắp nơi. Bụng dạ cô chỉ nơm nớp sợ rằng chỉ cần cô lơ là, tự dưng sẽ có một thứ gì đó nhảy ra vồ lấy cô. Hai bàn tay Hương cứ bấu chặt lấy nhau, rì rầm đọc.
Từng khắc từng khắc dần trôi qua, cái âm khí cứ theo đó mà biến mất dần đi. Xung quanh Hương bây giờ lại trở về với cái vẻ tĩnh lặng của đêm khuya. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm cất lên trong cô, nó đi rồi.
"Lạch cạch! Lạch cạch!" - Các hạt tràng bị rơi xuống đất lúc nãy va vào nhau, vang lên những âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-am-nghiet-duyen-tien-kiep/1038509/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.