Editor: Nguyetmai
Hoắc Nhất Ninh đưa tay ra, đầu ngón tay lành lạnh lướt nhẹ qua chân cô: "Bị anh làm đỏ cả rồi."
Cảnh Sắt hơi xấu hổ, hàng mi rũ xuống, khẽ run như cánh quạt, cô nói: "Em không sao."
Sợ đội trưởng không yên tâm, cô lại nói: "Em không đau mà."
Cô lại nói tiếp: "Em rất thoải mái."
Ôi giời ơi, cô đang nói cái gì thế này.
Hoắc Nhất Ninh cười véo khuôn mặt nhỏ đang nóng bừng của cô, khẽ hôn lên vùng da đỏ ửng trên chân cô. Lúc nãy anh quá mạnh tay, vùng da nơi đó vẫn còn nóng rực, đỏ cả lên.
Thậm chí, anh có thể ngửi thấy mùi vị hoan ái quanh quẩn trong không khí.
Anh hôn một lúc lâu, sau đó làm ướt khăn bông bằng nước nóng rồi nhẹ nhàng lau cho cô.
Cảnh Sắt vô cùng ngoan ngoãn, từ từ mở hai chân ra, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh, vừa ngoan ngoãn lại vừa ngơ ngác, ánh mắt mơ màng đầy vẻ động tình.
Hoắc Nhất Ninh bế Cảnh Sắt xuống, cô không mang dép, anh bèn để cô giẫm lên chân mình. Anh sửa sang quần áo của cô lại ngay ngắn rồi mới ôm cô vào lòng: "Sắt Sắt này."
"Dạ?"
"Anh rất thích em." Hoắc Nhất Ninh khẽ hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô, anh nói: "Anh thích em hơn cả cờ Tổ quốc rất nhiều."
Trước khi gặp được cô, anh nghĩ rằng cả đời này anh sẽ không thể nói ra những lời sến súa như vậy. Nhưng cô ngoan ngoãn thế này, khiến anh muốn nói hết tất cả những lời yêu thương dịu dàng nhất cho cô nghe.
Cảnh Sắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853183/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.