Editor: Nguyetmai
Qua rừng mưa nhiệt đới này chính là bến cảng Thương Túc.
Chín giờ tối, ánh trăng xuyên qua đầu tán lá, Thời Cẩn đưa Khương Cẩm Vũ đến bến sông. Cậu thanh niên im lặng suốt dọc đường như có điều gì cần suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Chị em vẫn ổn chứ?"
Tới lúc bị đưa đi cậu mới biết chị mình đã hồi phục trí nhớ.
"Ừ."
Khương Cẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, hai hàng lông mày thả lỏng ra, nói: "Hung thủ là Ôn Thi Hảo."
Thời Cẩn trả lời đơn giản hai từ: "Anh biết rồi."
"Làm sao anh biết…"
Khương Cẩm Vũ còn chưa dứt lời thì đột nhiên Tần Trung hét lên: "Cậu Sáu, cẩn thận!"
Thời Cẩn nhanh như chớp kéo phắt Khương Cẩm Vũ lùi về phía sau anh.
"Pằng!"
Ngày mười bốn tháng Tám, ngày vui của Tần Minh Lập và Ôn Thi Hảo.
Tối ngày mười ba, áo cưới và lễ phục tiệc rượu được gửi tới khách sạn. Bởi vì ngày cưới quá gấp, váy cưới không hề đặt làm trước mà được mua thẳng từ nước ngoài gửi về. Chiếc váy rất dài, bề mặt đính kim cương, vô cùng hoa lệ, xa hoa.
Ôn Thi Hảo cầm trên tay hai bộ lễ phục tiệc rượu màu đỏ, đứng trước gương, ngẩng đầu nhìn vào mắt của người được phản chiếu trong gương: "Chiếc nào đẹp?"
Tần Minh Lập ngồi trên ghế sofa, lười biếng vắt chéo hai chân, trong tay cầm điếu thuốc lá, ngước mắt nhìn rồi chỉ vào chiếc bên tay trái.
Ôn Thi Hảo liền cầm chiếc trên tay phải bước vào phòng thử đồ.
Một lát sau, cô ta bước ra, trên mình mặc một chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853155/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.