Editor: Nguyetmai Khi cô cầm súng một tay, nhìn cô rất có khí thế, cả người toát lên sự ngông cuồng, liều lĩnh Tai lập tức sợ hãi, ấp a ấp úng: "Tôi... tôi..." Lúc bấy giờ, người đàn ông đứng sau cô gái mới lên tiếng: "Tai, còn không mau xin lỗi cô chủ đi." Trên khuôn mặt người đàn ông này có một vết sẹo, mỗi khi tức giận nhìn rất dữ tợn, "Dám trái lời của cô chủ, chán sống rồi à?" Tai vội nói không dám không dám, ném trả tất cả những tài sản đã vơ vét được trên tàu, rồi khom lưng định rời đi. Cô gái cất súng vào túi, nhanh nhẹn nhảy lên tàu, giơ hai cánh tay trắng nõn nà ra, nói: "Còn đồng hồ nữa." Tai đành giao trả lại chiếc đồng hồ đang nắm chặt trong tay, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối. "Nếu lần sau tôi còn nhìn thấy anh cướp bóc nữa," Cô nghịch chiếc đồng hồ trong tay, một chân giẫm lên chân của Tai, phồng má lên, hung dữ nói: "Tôi sẽ đá anh bay xuống sông Xisu luôn đấy. " Tai bị đau, không dám làm bậy nữa, dẫn theo đám người của hắn chèo thuyền rời đi. Cô gái đi một vòng trên tàu, dường như cảm thấy rất mới mẻ, sờ chỗ này ngắm chỗ nọ, một lúc sau mới nhớ đến chiếc đồng hồ trong tay. Cô bước đến, đưa đồng hồ cho cậu thiếu niên đang ngồi trên mặt đất. Cậu đứng dậy, đón lấy với vẻ mặt vô cảm. Áo trắng quần đen sạch sẽ gọn gàng, nhìn cậu không giống với tất cả những người đàn ông lớn bé già trẻ mà cô từng gặp. Đôi mắt của cậu giống như vì sao trên bầu trời vậy. Nghĩ thế xong, cô lại cảm thấy cậu thiếu niên này cực kì xinh đẹp, muốn chạm tay vào mặt cậu. Người đàn ông sau lưng bước đến nhắc cô: "Cô Chuge, chúng ta nên trở về thôi." Cô lại nhìn "vì sao" trong mắt cậu thiếu niên lần nữa rồi quay người, vừa mới bước đi thì tay đã bị kéo lại. "Đưa tôi đi với." Khương Cẩm Vũ nói bằng tiếng Anh. Cô gái ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay cũng sạch sẽ giống như khuôn mặt cậu đang nắm lấy cổ tay cô. Cô ngước mắt nhìn vào mắt cậu, hỏi: "Cậu không đi cùng người trên tàu à?" Khương Cẩm Vũ buông tay cô ra, lắc đầu nói: "Tôi bị bọn buôn người bắt cóc đến đây." Người đẹp thế này, chẳng trách bị bắt đem bán. Cô gái dùng ngón tay cuốn sợi dây hạt buộc quanh eo kia, có vẻ như đang suy ngẫm. Người đàn ông bên cạnh dùng ngữ điệu kính cẩn nhắc nhở cô: "Cô Chuge, chúng ta không thể đưa cậu ấy theo được, ba cô đã ra lệnh rồi, không được phép đưa người ngoài vào trấn." Cô cau mày, khuôn mặt bánh bao tròn trịa khẽ nhăn lại, đang suy nghĩ tới lui thì tay lại bị kéo. Cô sững người quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cậu thiếu niên. Cô chưa từng đến sa mạc, chỉ đọc được trong sách thôi. Mẹ cô nói, trên bầu trời có hàng vạn vì sao, chỉ có duy nhất sao ở sa mạc là sáng nhất. Có lẽ nó sáng như đôi mắt cậu lúc này vậy. Cậu buông tay, nói: "Đưa tôi theo với." Nhưng tại sao một người trạc tuổi cô, trong mắt lại như có tâm sự gì rất nặng nề thế, rõ ràng là nhìn cô, mà trong con ngươi lại không thấy bóng đâu. Cô gật đầu như bị ma xui quỷ khiến: "Được." Người đàn ông phía sau lập tức nói: "Cô Chuge, người này không rõ lai lịch, cô không thể..." Cô gái xoay đầu lại, đuôi mắt cong cong khẽ híp lại, nói: "Anh muốn chống lại tôi à?" Người đàn ông cúi đầu nói: "King không dám." Lúc này cô mới hài lòng: "Thế mới phải chứ." Cô đằng hắng hai tiếng, dáng điệu bướng bỉnh như con mèo hoang chưa được thuần phục, "Nếu không, tôi cũng đá anh xuống dưới sông Xisu đấy." King im lặng không lên tiếng nữa. "Cậu đi theo tôi." Cô gái nói. Khương Cẩm Vũ đi theo cô rời khỏi đó. Hai anh em A Minh trên tàu đã sợ mất mật từ lúc nào, chỉ biết trơ mắt nhìn, không dám ngăn cản. Thấy thuyền nhỏ bơi càng lúc càng xa rồi họ mới dám lấy điện thoại ra báo tin cho người trên đảo. Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh chiều tà phản chiếu xuống nước, giống như một vòng tròn đỏ rực. Trên mặt nước, sóng lăn tăn từng vòng nhỏ tạo thành hoa văn nước màu đỏ, đẹp vô cùng. Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi, cô gái ngồi trên đầu thuyền, đôi chân trắng nõn buông thõng bên ngoài mạn, mũi giày thỉnh thoảng lướt trên mặt sóng, cùng với vạt váy buông thõng xuống, phá tan bọt sóng lăn tăn trên mặt nước. Cô nhìn người phía cuối thuyền, chống cằm, trong mắt đầy vẻ tò mò và hứng thú, ung dung thoải mái hỏi cậu: "Cậu là người nước nào thế?" Khương Cẩm Vũ im lặng không đáp. Cô gái lại hỏi: "Mắt cậu màu đen, chắc không phải người vùng này đâu nhỉ?" Khương Cẩm Vũ vẫn không trả lời. Cô hỏi tiếp: "Người da vàng à?" Một lúc sau: "Bọn họ bắt cóc cậu bao lâu rồi?" Lại một lúc sau: "Cậu biết nhà cậu ở đâu không?" Lại một lúc sau nữa: "Có cần tôi đưa cậu về không?" Khương Cẩm Vũ cau mày. Cô gái đang ngồi ở đầu thuyền bỗng đứng dậy. Thân thuyền lắc lư chao đảo như vậy mà cô vẫn đứng vững, chắc chắn là bơi rất giỏi. Cô chạy chầm chậm về cuối thuyền dễ như trên đất bằng, ngồi xuống cách phía trước Khương Cẩm Vũ chừng nửa mét. Cô lại tiếp tục hỏi: "Cậu tên gì thế?" Qua một hồi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Lại qua một hồi nữa: "Sao cậu không nói chuyện?" Nói nhiều quá đi... King đứng ở phía đầu thuyền, giơ một tay đang chèo thuyền ra, ngoáy lỗ tai. Yan ở phía cuối thuyền có vẻ như đang suy nghĩ sâu xa gì đó. Mỗi lần cô Chuge nói chuyện đều như thế này, không liền mạch, thích ngắt ra nói từng câu từng câu một, lải nhải, huyên thuyên mãi không ngừng, càng thân thiết thì cô càng nói nhiều. Muốn biết cô có thích người đó hay không thì cứ xem cô có nói nhiều hay không là biết. Nhưng mà, đây chẳng phải là lần đầu tiên cô ấy gặp cậu thiếu niên này hay sao? Thật là amazing! Cô gái thấy Khương Cẩm Vũ không trả lời, vẫn còn muốn hỏi thì cậu bỗng lên tiếng: "Nước Z, không phải, phải, một tháng trước, biết, cần, Khương Cẩm Vũ, mười bảy." Còn câu hỏi cuối cùng của cô, cậu trả lời: "Không muốn nói." Trí nhớ tốt thật. Nhưng hình như cậu ta không thích nói chuyện lắm, trả lời cũng ngắn gọn, giọng nói lại cực kì hay, hoàn toàn không giống những người đàn ông già trẻ lớn bé mà cô từng gặp, trong trẻo êm tai, giống như tiếng chuông gió ở đầu giường của cô vậy. "JiangJinYu á," Cô gái nói tiếng Trung rất chuẩn, hỏi cậu, "Viết thế nào?" Khương Cẩm Vũ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô. Cô hơi đắc ý, đôi mắt tròn xoe híp lại như vành trăng non: "Tôi cũng biết tiếng Trung đấy." Sau đó, cô đổi thành tiếng Trung, bắt đầu lải nhải từng câu mãi không ngừng. Cô nói: "Tôi tên là Chử Qua." Một lúc sau: "Chử trong Cân Chử, Qua trong Qua Bích." Cô di chuyển về phía trước, đến gần cậu hơn một chút, ngước đầu lên, những bím tóc nhỏ lay động theo động tác lắc lư của cô, hạt châu trên đuôi tóc cũng đong đưa theo, còn thắt lưng chuỗi châu cùng kiểu trên eo thì rủ xuống thuyền, lăn qua lăn lại theo thân thuyền chao đảo. Chử Qua chống cằm, nói: "Tôi là con lai." Con ngươi màu nâu nhạt chớp chớp vài cái. Lại một lúc sau, cô nói tiếp: "Mẹ tôi cũng là người nước Z đấy." Khương Cẩm Vũ không trả lời, nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến việc cô lải nhải không ngừng, cô huyên thuyên mãi không hết chuyện, cứ từng câu ngắn từng câu ngắn mà nói. "Chúng ta có duyên thật đấy." "Chúng ta cũng coi như là một nửa đồng hương nhỉ." "Đồng hương, cậu muốn đi đâu?" "Tôi đưa cậu đi." Cuối cùng Khương Cẩm Vũ cũng lên tiếng, chỉ hai chữ ngắn gọn súc tích, tốc độ nói chậm rãi: "Về nước." Chử Qua mỉm cười ngẩng đầu, nói bằng tiếng Anh: "King, chèo thuyền tới bến cảng." King không đồng ý, trông hắn rất lực lưỡng, nhưng lại có vẻ rất sợ Chử Qua: "Cô Chuge, tuyệt đối không được, sẽ gặp phải đám người Cartel đấy." Chử Qua có vẻ không vui, trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn: "Anh lại chống đối tôi rồi đấy." Không để King kịp phản bác, cô bắt đầu huyên thuyên: "King, anh thay đổi rồi." "Anh đủ lông đủ cánh rồi." "Anh dám không nghe lời của tôi rồi." "Anh lớn mạnh rồi." "Anh muốn nếm thử nước sông Xisu rồi." King câm nín. Anh ta làm vệ sĩ cho cô Chuge đã mười năm. Ngoài ba mẹ của cô Chuge ra, anh ta là người thân thiết với cô ấy nhất, mỗi lần cô ấy bắt đầu nói nhiều thì lỗ tai anh ta như muốn mọc kén. Hơn nữa, anh ta biết rõ tính tình cô Chuge, cô ấy rất thích đá người ta xuống sông Xisu. King từ bỏ việc phản kháng, nói: "Tôi đi chèo thuyền ngay đây." Nhưng King vừa dứt lời thì đột nhiên vang lên một tiếng súng. "Đoàng." Tiếng súng làm cho chim chóc trong rừng sợ hãi bay tán loạn khắp nơi. King lập tức ném mái chèo xuống, đứng chắn phía trước cô chủ nhỏ, hối thúc đồng bọn: "Yan, mau cho thuyền cập vào bờ." Trên mặt nước không có bất cứ vật gì có thể che chắn được, đạn bay đến thì trốn cũng chẳng có chỗ trốn, quá nguy hiểm. Yan nhanh chóng cho thuyền cập vào bờ, sau đó hắn và King cùng bảo vệ cho cô chủ nhỏ Chử Qua lên bờ. Cô vừa thoăn thoắt bước vào rừng vừa quay đầu vẫy tay với Khương Cẩm Vũ: "Đến đây này." "Đến chỗ tôi nấp này." Khương Cẩm Vũ vẫn thong thả bước theo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Một nhóm bốn người họ bỏ thuyền lên bờ, tìm một bụi cây rậm rạp nấp vào. Tiếng súng vẫn vang lên từ phía xa. Yan ngẩng đầu nói: "Mục tiêu của đám người này hình như không phải là cô Chuge." Có lẽ là trong rừng có cuộc đọ súng, vả lại cả vùng này là địa bàn của ba cô Chuge, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám ám sát cô ấy ở đây chứ. King không tán đồng cũng không phỏng đoán, chỉ nói: "Nằm sấp xuống, đừng lên tiếng." Nhưng đã muộn rồi, phía sau có người phát hiện ra họ, là một người đàn ông vác theo khẩu súng bắn tỉa, nói bằng tiếng Anh: "Các người là ai?" Có thể thấy trong rừng có không ít người, có lẽ là hai phe phái đang quyết chiến sống mái với nhau. Lúc này, họ không thể tùy tiện nổ súng, tiếng súng sẽ thu hút nhiều người đến đây. King và Yan nằm ở vòng ngoài đưa mắt nhìn nhau, rồi hiểu ngay ý đồ của đối phương, gần như cùng lúc lộn người một cái, lăn đến bên chân của người đàn ông cầm khẩu súng bắn tỉa, không để người đàn ông kịp phản ứng, hai người họ mỗi người túm lấy một chân, ấn hắn xuống đất. Người đàn ông vừa định kêu lên thì Yan lập tức bịt kín miệng và mũi của hắn, sau đó King giơ tay đánh hắn ngất xỉu. Chử Qua bỗng hét lên: "King, cẩn thận!" King quay phắt đầu lại, nhưng không kịp rồi, một khẩu súng bắn tỉa đã chĩa ngay vào đầu King. Người đàn ông này mặc áo may ô màu đen, mắt to môi dày, là một người da đen, hắn nói: "Giơ hai tay lên." King đưa tay lên, đồng thời thử xoa dịu hắn ta: "Ok, đừng nổ súng." Người đàn ông tạm thời buông lỏng một chút. Cơ hội đến rồi! Chử Qua nhích mũi chân từng chút một, một chân đạp vào thân cây phía sau, cơ thể nhảy vọt lên, bổ nhào về phía trước siết chặt cổ của người đàn ông. Hắn lập tức hất ra nhưng cô gái bám trên người hắn trơn như cá trạch vậy. Cô trượt về phía sau lưng, cổ chân trắng nõn móc lấy cổ hắn, một cú lộn nhào trên không về phía sau, người đàn ông liền ngã xuống đất. Hắn vừa định cầm súng lên thì một khẩu súng nhỏ nhắn đã kề vào huyệt thái dương. Giọng nói thánh thót của cô gái vang lên từ phía sau: "Anh cũng giơ tay lên đi." Người đàn ông ngẩn người ra. King chớp lấy thời cơ, ấn chặt tay phải của người đàn ông, bẻ ngoặt lại, tay hắn tê rần, khẩu súng tuột khỏi tay. Hắn vừa định kêu đau, King đã đưa tay đánh hắn ngất xỉu. Lúc này Chử Qua mới giơ chân đá người đàn ông ra, nằm lăn ra đất: "Sắp đè chết tôi rồi!" Cô phủi đất cát và cỏ trên tay, nói: "King, Yan, giải quyết hai người này đi." Hai người tuân lệnh, kéo hai người đang bất tỉnh nhân sự đi mất. Giải quyết đi... Giết ư? Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Khương Cẩm Vũ chăm chú nhìn cô. Cô nằm sấp ở chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Làm cậu sợ à?" Cậu nhìn cô, trong mắt chỉ có vẻ tìm tòi nghiên cứu, không hề có vẻ sợ sệt. Chử Qua không tiếp tục chủ đề này, mà lại hỏi: "Cậu có đói không?" Khương Cẩm Vũ yên lặng không trả lời, nhưng cô lại là người thích nói chuyện, thao thao bất tuyệt, liến thoắng không ngừng. Ánh mắt cô đầy vẻ tò mò, chăm chú nhìn Khương Cẩm Vũ: "Kẻ bắt cóc có cho cậu ăn cơm không?" Thấy cậu không trả lời, cô lại bắt đầu tự vui tự sướng, tự nói một mình, "Bọn họ có ngược đãi cậu không?" Cô tự tưởng tượng một lúc rồi hỏi cậu: "Họ có đánh cậu không?" Cô quan sát cậu từ trên xuống dưới như muốn xác nhận xem cậu có bị đánh hay không. Thấy làn da cậu trắng nõn, thanh cao thoát tục như cô gái trong tranh, cô cũng xác định được, có lẽ cậu ấy không bị đánh. Nếu tên buôn người không đánh cậu, thì chắc chắn sẽ hành hạ cậu ở chỗ khác! Ừm, chắc chắn là như vậy rồi. Chử Qua cũng cảm thấy suy nghĩ của mình rất thuyết phục, bèn nói: "Chắc chắn là bọn họ không cho cậu ăn cơm rồi." Sau đó tiếp tục tưởng tượng, một cậu thiếu niên xinh đẹp ngồi co ro trong một xó, bị bỏ đói đến hoa mắt chóng mặt, đến bò cũng không bò nổi, dáng vẻ rất đáng thương. Cô nhìn ánh mắt của Khương Cẩm Vũ, càng nhìn càng thấy tội nghiệp, "Sau đó cậu đói đến ngất xỉu, như vậy thì chạy không thoát được ấy chứ." Tự mình không ngừng thêu dệt câu chuyện, ngắt câu rất nhiều lần, câu này nối tiếp câu kia, cứ như đốt pháo vậy. "Họ có cho cậu uống nước không?" "Nước cũng không cho uống thì cũng quá cầm thú rồi đấy." Khương Cẩm Vũ bó tay. Hình như cậu từng nói cậu bị bắt cóc một tháng rồi mà nhỉ, nếu không cho ăn cơm, không cho uống nước, sao cậu sống được đến giờ? Cô gái sa vào những suy đoán của mình, không tự thoát ra được, cứ thế lải nhải không ngừng. Nói một lúc thấy khô miệng, cô khẽ liếm môi, lại hỏi Khương Cẩm Vũ: "Bao lâu rồi cậu chưa được ăn cơm?" Không để cậu kịp trả lời, cô lại hỏi tiếp: "Cậu có cần ăn chút gì không?" Lại qua một lúc sau: "Tôi cũng đói rồi." Chử Qua nằm trên đất, lật người lại, híp mắt nhìn lên bầu trời, sờ bụng mình, nói: "Đói quá đi." Sau đó, cô bật người dậy, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Sau khi chắc chắn rằng không có kẻ thù, cô chầm chậm đi đến phía trước rồi nhảy tót lên cây, giống như con bạch tuộc vậy, vài ba lần là nhảy thẳng lên cao rồi. Khương Cẩm Vũ câm nín luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]