Editor: Nguyetmai
Cô ta cúi đầu: "Nghe thấy rồi ạ."
Lúc này Tô Vấn mới hằm hằm quay người đi về phía chiếc xe bảo mẫu.
Tô Phục siết chặt nắm tay, nhướng mắt nhìn theo, tròng mắt hơi đỏ. Cô ta đi về hướng ngược lại, gọi điện thoại: "Ba, con gặp chú Tư rồi."
Phía bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: "Con đừng chọc giận chú ấy, ông nội con còn sống ngày nào thì kể cả chú ấy không chịu về nhà cũng vẫn là thái tử gia duy nhất của nhà họ Tô ở Tây Đường."
Thái tử gia ư?
Đúng thế, đứa con vàng ngọc của ông nội, vừa ra đời đã được kế thừa cả nhà họ Tô. Ông nội cô ta già như thế vẫn còn bo bo nắm quyền, chẳng phải là đang giữ gìn giang sơn cho thái tử của ông ta thì là gì?
Người ngoài đều tưởng là nhà họ Tô ở Tây Đường chỉ có ba cậu chủ, chẳng ai biết lão hồ ly đã nuôi tên tiểu hồ ly yêu quý nhất của ông ta ở bên ngoài. Trong từ đường của nhà họ Tô có thờ mẹ của tên tiểu hồ ly, ba cậu chủ ngày nào cũng đốt hương cúng bái bức tranh truyền thần đó như cúng tổ tiên.
Cậu Tư là tiểu tổ tông của nhà họ Tô, giống người phụ nữ trong bức tranh truyền thần đến bảy, tám phần, trông như con hồ ly tinh. Chẳng trách ông già lại coi cậu ta như bảo bối tâm can, chỉ sợ người khác làm hại nên bắt cậu ta giả trang thành con gái nuôi lén nuôi lút mười mấy năm.
Chỉ nghĩ đến thôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853141/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.