Editor: Nguyetmai
Hoàng hôn ngày hôm sau.
Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh về căn hộ. Cô ngồi chơi guitar ngoài ban công. Anh hâm nóng cháo rồi đi vào phòng thay quần áo để thay đồ.
Tiếng đàn guitar chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn: "Anh định ra ngoài à?"
Thời Cẩn gật đầu bước đến bên cô, hất con chó đang làm ổ trên chân cô xuống: "Anh không ăn tối với em được rồi."
Khương Bác Mỹ ấm ức. Ông ba này chắc chắn không phải ba ruột của nó, là mẹ nó nhặt về đúng không!
Khương Cửu Sênh đặt đàn guitar xuống: "Có chuyện gì hả anh?"
Khương Bác Mỹ lại một lần nữa nhảy lên ghế đu mây, thò cái móng béo mập của mình ra đã móc được vào chân của mẹ nó rồi. Sau đó, nó từ từ nhích đầu qua từng chút từng chút một.
Thời Cẩn trả lời cô: "Có một buổi đấu giá." Vừa nói, anh vừa tiện tay ném Khương Bác Mỹ ra xa.
"Oẳng!" Thật không biết xấu hổ!!! Sao lại có con người mặt dày vô sỉ như vậy chứ!
Khương Cửu Sênh nghĩ một chút lại thấy không yên tâm lắm: "Em đi cùng anh nhé." Cô đứng dậy định đi thay quần áo.
Thời Cẩn giữ cô lại để cô ngồi xuống. Anh lắc đầu nói: "Mình anh đi là được rồi." Anh giải thích: "Anh nhận được tin báo, nói rằng khả năng trong buổi đấu giá sẽ có giao dịch phi pháp liên quan đến nhà họ Tần. Em đừng đi, nguy hiểm lắm."
Mấy chuyện này cô không hiểu, cũng không nhúng tay vào được: "Vậy anh thì sao? Liệu anh có gặp nguy hiểm không?"
Giọng Thời Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853139/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.