Editor: Nguyetmai
"Từ nay về sau, nhà họ Đàm ở Giang Đô của ông không có chút xíu quan hệ gì với tôi cả. Cô Cả nhà họ Đàm của ông sống hay chết cũng không có dây mơ rễ má gì với tôi hết."
Hiển nhiên Đàm Tây Nghiêu bị cô làm cho kinh ngạc, ông ta thấp giọng quát: "Mặc Bảo, đừng nói móc nữa."
Nói móc ư?
Sau này sẽ biết có phải là nói móc hay không.
Đàm Mặc Bảo không thèm nhìn Đàm Tây Nghiêu, cô yêu cầu y tá trong phòng bệnh: "Chị y tá, có thể đưa những người không liên quan ra ngoài được không? Tôi muốn nghỉ ngơi."
Y tá hơi chần chừ, sau đó tiến lên nói: "Phiền mọi người đi ra ngoài cho." Y tá chưa từng thấy loại bố mẹ nào như thế này, đúng là mặt người dạ thú.
Đàm Tây Nghiêu vẫn còn đứng ở đó không lên tiếng, ông ta nhìn Đàm Mặc Bảo với ánh mắt phức tạp.
Nhưng bà Dương bị đuổi ra thì vô cùng phẫn nộ, bà ta chế giễu: "Nhà họ Đàm nuôi nấng mày, cho mày ăn, cho mày mặc, giờ mày nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt được à?"
Đàm Mặc Bảo thu cảm xúc lại, gương mặt cô không còn bất cứ biểu cảm nào cả, ánh mắt thờ ơ và giọng điệu thì thẳng thắn: "Bên dưới tủ đầu giường trong phòng tôi có một tấm thẻ. Trong đó là số tiền mà nhà họ Đàm cho tôi trong những năm qua, tôi không hề động đến một xu nào. Nếu như bà còn cảm thấy chưa đủ thì liệt kê danh sách cho tôi, tôi sẽ trả lại hết. Ngoài ra, tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853127/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.