Editor: Nguyetmai
"Bằng không tôi thà bị giết, tôi nói được làm được."
Gã đàn ông mất hết kiên nhẫn nóng nảy hét lên: "Còn không câm miệng?"
Đàm Mặc Bảo cắn răng không dám hó hé thêm nữa.
Đồng hồ điểm sáu giờ, mặt trời đã ngả về Tây.
Tiêu Dật dọn dẹp xong, lúc đi ngang qua văn phòng của Thời Cẩn, bắt gặp anh còn chưa về thì hỏi: "Bác sĩ Thời, anh chưa tan ca sao?"
Thời Cẩn cầm bút trong tay, tiếng có tiếng không gõ xuống bàn trả lời: "Tôi đang đợi người."
Ai có thể khiến bác sĩ Thời chờ đợi chứ?
Cô Khương sắp tới sao?
Tiêu Dật cũng không nhiều chuyện nữa: "Vậy tôi về trước đây."
Thời Cẩn gật đầu rồi cầm điện thoại trên bàn lên. Anh chăm chăm nhìn một lúc rồi gọi điện thoại cho Khương Cửu Sênh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thông báo lạnh băng của tổng đài: "Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không có người bắt máy."
Anh nhíu mày tiếp tục gọi lại.
Tại biệt thự nhà họ Đàm.
"Hoan Hề."
"Hoan Hề."
Bà Dương đứng dưới lầu gọi hai tiếng vẫn không nghe ai đáp lại, đành phải bước lên lầu hai gõ cửa phòng con gái gọi cô: "Hoan Hề, ra ăn cơm."
Trong phòng không có chút tiếng động nào.
Bà Dương lại gõ cửa: "Hoan Hề?"
Vẫn không có ai đáp lại. Bà Dương đẩy cửa vào phòng. Cửa phòng không khóa, căn phòng không bật đèn bị bao trùm bởi ánh sáng mờ tối, bà mở đèn lên rồi lại gọi: "Hoan Hề..."
Tiếng gọi ngừng lại.
Bà Dương căng thẳng: "Hoan Hề!"
Đàm Hoan Hề bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853123/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.