Editor: Nguyetmai
Em-chính-là-cô-em-yêu-trên-mạng-với-anh-đấy! Ngay lúc cô sắp không kìm được thốt ra câu này thì…
Anh nói: "Thường thôi."
Giới tính không hợp, không thể chung đường!
Cảnh Sắt một giây trước còn hăng hái: "…"
Đúng là sét đánh ngang tai! Cô lập tức ỉu xìu, cúi đầu ôm ngực như con chim cút bị giọt sương rơi trúng, uể oải nói: "Đội trưởng, em thấy hơi không khỏe, không tiễn anh nữa nhé!"
Hoắc Nhất Ninh chẳng hiểu gì cả.
Cảnh Sắt ôm ngực quay đầu bỏ đi, bóng lưng rất bi thương.
Đêm ấy, sao giăng đầy trời bao quanh một vầng trăng tròn vành vạnh.
Khương Cửu Sênh giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, đèn giường hơi chói khiến cô nheo mắt, vừa trở mình thì bắt gặp một ánh mắt sâu thăm thẳm, cô hốt hoảng ngẩn ngơ, ngỡ mình nằm mơ.
"Thời Cẩn… là anh sao?"
"Anh ngồi một lát sẽ đi ngay." Thời Cẩn vươn tay muốn chạm vào mặt cô nhưng dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau, anh ngắc ngứ rụt tay về.
Cô nắm lấy tay anh.
Mắt Thời Cẩn bỗng ngời sáng.
"Tay anh sao thế?" Giọng cô khẽ khàng như nói mớ, ngón tay vuốt ve dải băng trên cổ tay anh.
Thời Cẩn đáp: "Bị dao mổ cứa phải."
Giọng anh khàn khàn trầm ấm, vừa mất mát vừa cô đơn, thể hiện sự yếu đuối của mình với cô.
Mí mắt Khương Cửu Sênh nằng nặng, từ từ trĩu xuống, cô mơ màng nỉ non một câu: "Đừng để bị thương."
Cô nửa mê nửa tỉnh, không hề phòng bị, đầy lưu luyến với anh.
Thời Cẩn khom người: "Sênh Sênh."
"Ừ."
Anh dè dặt từng li từng tí như người bước đi trên vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853119/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.