Editor: Nguyetmai
Vũ Văn Thính vẫn cảm thấy anh trai gầy đi, lát nữa cô phải gọi điện dặn cô nấu cơm ở nhà chú ý bồi bổ cho anh mới được.
Cô bỏ mũ lưỡi trai xuống, đội lại theo kiểu khác, để lộ vầng trán đầy đặn và đôi mắt lá liễu sinh động hơi xếch lên, ngó nghiêng một hồi: "Bạn trai của Khương Cửu Sênh có đến không anh?"
Vũ Văn Xung Phong ừ một tiếng.
Dáng vẻ của cô rất bướng bỉnh, nhất quyết không bao giờ chịu thua, y như lúc cô đứng trên bục nhận giải: "Là lão nào? Anh chỉ cho em xem nào."
Vũ Văn Xung Phong lơ đãng nói: "Hàng đầu tiên, thứ sáu từ phải sang, mặc áo đen."
Cô vươn cổ ra ngó, chỉ nhìn thấy mặt nghiêng nhưng cũng có thể thấy các đường nét trên mặt người đó vô cùng tinh tế.
Tuy nhiên...
Vũ Văn Thính nhìn anh trai, nghiêm nghị nói: "Không đẹp trai bằng anh."
Cô luôn cảm thấy cả trăm ngàn vạn con người trên đời này chẳng ai bằng được anh trai mình, thậm chí cô đã tính rồi, sau này cô sẽ lấy một người giống anh trai mình, rồi sinh một bé trai cũng giống anh trai mình.
Thế rồi yêu thương con trai cô hết mực.
Vì anh trai cô chưa bao giờ được hưởng tình yêu thương của mẹ, cô lại không thể làm mẹ cho anh, ngược lại anh toàn coi cô như con gái.
Vũ Văn Xung Phong đưa tay vỗ đầu cô: "Chút nữa để anh tiễn em ra sân bay."
Thấy chưa, vẫn coi cô như trẻ con.
Vũ Văn Thính nhất quyết từ chối: "Không cần, em tự đi được." Ông anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853105/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.