Translator: Nguyetmai
Suy nghĩ của anh và cô ăn khớp với nhau. Từ lâu anh đã nghi ngờ cô trợ lý kia và Tần Minh Lập cá mè một lứa, chỉ là anh không có chứng cứ xác thực mà thôi. Qua chuyện lần này, những kẻ dính dáng dây mơ rễ má gì đều bị lôi ra hết. Thời Cẩn lại hỏi cô:
- Đã giải quyết mọi chuyện rồi, clip trong điện thoại của anh, em muốn xem không?
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Thời Cẩn ôm cô ngồi dậy, kê gối cho cô dựa rồi mở điện thoại ra cầm giúp cô.
Clip khá tối, do vấn đề góc quay nên chỉ thấy được sườn mặt của họ. Cô ngồi trên người Thời Cẩn, tà váy rộng màu đen phủ lên người anh che rất kín đáo, chỉ lộ ống quần màu đen của anh và nửa đoạn mắt cá chân của cô, nhưng về phần động tác… Khương Cửu Sênh xem xong là mặt đỏ rần.
May mà quần áo vẫn chỉnh tề.
"Em yêu."
"Ừ." Cô quay đầu nhìn Thời Cẩn.
Nét mặt anh nghiêm túc, mắt đậm sắc mực huyền: "Anh xin lỗi."
"Tại sao xin lỗi?"
Thời Cẩn nắm tay cô đặt bên môi: "Tại anh háo sắc mờ mắt, may mà anh không cởi đồ của em, bằng không…" Nếu để người khác thấy, anh sẽ điên mất.
Cô không trách anh, dù sao lúc đó cô cũng háo sắc mờ mắt. Đôi tình nhân trẻ thân mật trong phòng nghỉ của mình thì sao chứ? Muốn trách chỉ trách kẻ không biết tốt xấu, không chịu nổi khi thấy người ta vui vẻ bên nhau.
Khương Cửu Sênh xuôi theo lời Thời Cẩn: "Bằng không thì sao?"
Ai thấy thì móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853097/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.