Editor: Nguyetmai
"Cách tốt nhất không phải là giết người, mà khiến đối phương muốn chết mà không chết được, lại còn không làm bẩn tay mình."
Cử chỉ anh vẫn tao nhã, chỉ là lời nói ra không tao nhã chút nào.
Thủ đoạn của Thời Cẩn đâu chỉ là độc ác.
Ánh mắt Lâm An Chi bỗng vụt sáng, hiển nhiên đã nghe hiểu.
Thời Cẩn đẩy văn kiện trên bàn qua: "Đây là năm phần trăm cổ phần ngân hàng Ôn thị." Rồi lấy cây bút trong áo khoác ra viết một dãy số lên túi văn kiện, sau đó đóng nắp bút lại: "Nhớ đổi thành nhân dân tệ rồi chuyển vào tài khoản này."
Anh đâu thèm lo chuyện bao đồng, lại càng không muốn chịu thiệt.
Nói xong, Thời Cẩn đứng dậy, thong thả bước đi, phong thái cao quý, như vàng như ngọc.
Sáu giờ, Thời Cẩn đến Thiên Vũ đón Khương Cửu Sênh. Cô đã đợi bốn mươi lăm phút rồi.
Ngồi vào xe, Khương Cửu Sênh hỏi: "Sao hôm nay anh đến muộn vậy?"
Thời Cẩn khom người cài dây an toàn cho cô: "Anh đến trại tạm giam một chuyến."
Anh nắm chặt tay Khương Cửu Sênh rồi đưa cho cô một chiếc thẻ màu đen.
Cô thắc mắc: "Gì thế?"
"Tiền."
Đang yên đang lành sao lại đưa cô tiền?
Khương Cửu Sênh hơi khó hiểu: "Sao lại đưa em?"
"Nộp cho tổ chức." Thời Cẩn khởi động xe, giọng điệu như lẽ dĩ nhiên: "Tiền của anh đều là của em." Động sản và bất động sản của anh đã tìm luật sư công chứng, toàn bộ đều đứng tên Sênh Sênh nhà anh.
Chiếc thẻ này đương nhiên cũng được mở bằng tên của cô.
Trước giờ Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853093/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.