Editor: Nguyetmai
Ông Từ sải bước đi về phía trước, sau đó gọi điện cho cháu ngoại, ôn tồn hỏi han bằng giọng chan chứa yêu thương: "A lô, Sắt Sắt à, con xuống máy bay chưa?"
Trong loa ngoài điện thoại vọng ra giọng cô gái vừa ngoan ngoãn vừa ấm áp dịu dàng, nghe rất êm tai.
"Dạ, con đến nhà rồi, giờ con đang sang nhà ông ạ."
Trong thế hệ cháu nhà họ Từ, người gần gũi với ông Từ nhất là cô cháu ngoại bé bỏng này, ông đâu nỡ để cục vàng cục bạc của mình vất vả thế được: "Không vội, con cứ nghỉ ngơi trước đi, ông ngoại ở nhà đợi con về."
"Dạ." Cảnh Sắt vui vẻ đáp, "Ông ngoại ơi, con có mang quà cho ông đấy!"
Có lẽ vì đường sá xa xôi nên giọng cô gái hơi khàn khiến người ta yêu mến, trái tim ông Từ mềm tan như nước, ông mỉm cười để lộ nếp nhăn già nua: "Quà gì thế nhỉ?"
"Găng tay." Cảnh Sắt phấn khích, hứng khởi nói, "Loại nhiều lông đó ông, sau này khi câu cá, ông đeo nó vào sẽ không bị lạnh. Ông ngoại, con còn chọn màu hồng cho ông, đẹp lắm ạ."
Loại nhiều lông…
Lại còn màu hồng…
Ông Từ chỉ cần nghĩ món quà do đứa cháu bé bỏng chọn thôi đã thấy thỏa mãn vô cùng, những thứ khác đều không quan trọng, ông mỉm cười mừng rỡ: "Cháu ngoại ông thật chu đáo, ông ngoại thương con, moah."
Cảnh Sắt thích thú đáp lại.
Ông Từ cười không khép miệng, lại dặn dò vài câu, bảo cháu ngoại nhớ đường xa nhớ nghỉ ngơi đầy đủ. Sau khi cúp máy, ông còn dùng điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853082/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.