Editor: Nguyetmai
"Ba ơi."
Tiếng trẻ con non nớt mềm như bông.
Khương Cửu Sênh ngó sang, thấy một bàn tay nhỏ xíu mập mạp đang nắm chặt gấu quần của Thời Cẩn, thân hình mập tròn. Em bé kia ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng hồng, phát âm còn chưa thật rõ: "Ba ơi, thịt, ăn thịt đi."
Thời Cẩn nhíu mày nhìn bàn tay bé xíu.
Khương Cửu Sênh cố nín cười: "Hình như bé con nhận nhầm ba rồi."
Bé con dang tay, phát âm rất rõ ràng: "Ba ơi, bế bế."
Em bé mới chừng hai ba tuổi, tay bẩn lem nhem, khuôn mặt trắng trẻo, miệng đang đùn bong bóng. Thời Cẩn lập tức lùi lại, nhìn đứa trẻ vẻ cảnh giác.
Khương Cửu Sênh phì cười, ngồi xuống định bế nó.
Thời Cẩn kéo cô lại: "Để anh bế."
Cô không hiểu, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ hay sao?
Lý do của anh là: "Nó là bé trai, em không bế được." Nói rồi một tay nhấc bổng đứa trẻ lên, nhanh chóng bỏ vào xe đẩy.
Có thể thấy Thời Cẩn không chỉ mắc bệnh sạch sẽ mà còn thực sự không thích trẻ con.
Khương Cửu Sênh không nghĩ nhiều, buột miệng: "Thế nếu sau này em sinh con trai thì sao?"
Thời Cẩn nhìn cô chăm chú, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Sênh Sênh à, chúng ta sẽ không có con đâu."
Ừ nhỉ, cô quên mất, bác sĩ Thời là thành viên của tộc DINK.
Cô không tiếp tục vấn đề này nữa, cùng Thời Cẩn đi đến quầy thu ngân, nhờ nhân viên dùng loa phát thanh của siêu thị để thông báo cho người nhà đứa trẻ. Chưa đầy năm phút sau, mẹ đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853062/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.