Chương trước
Chương sau
Translator:Nguyetmai
Ra khỏi Thiên Bắc, hai người lái xe đi tới bệnh viện thú y. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Đang là mùa đông ngày ngắn đêm dài, một ánh tà dương phía Tây còn chưa tắt hẳn.
Hộ sĩ tiếp tân đã chờ từ lâu, đương nhiên có thể nhận ra Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn. Thái độ của cô ta rất lịch sự: "Cô Khương đến rồi ạ." Cô ta ngẩng lên rồi lại lập tức cúi đầu, "Anh Thời."
Mức phí của bệnh viện thú y này rất cao, đại đa số khách hàng tới đây đều là những người ở tầng lớp thượng lưu có máu mặt, công tác giữ bí mật khách hàng cực kì tốt. Từ trước đến nay, giới nghệ sĩ và các cậu ấm cô chiêu nhà giàu tới đây rất nhiều, anh Thời này lại rất ít khi đến đây, nhưng trong bệnh viện thú y không có ai là không nhận ra anh. Thực ra là vì anh có vẻ ngoài quá xuất sắc, rất khó khiến cho người ta không có ấn tượng sâu sắc.
Cũng đến tận mấy ngày trước, hộ lý Tiểu Văn mới biết rằng, bác sĩ Thời lại là bạn trai bí mật của ca sĩ Khương Cửu Sênh, cô ta không khỏi nhìn lén hai người.
Hai người này đều là trai xinh gái đẹp, vô cùng xứng lứa vừa đôi.
"Chúng tôi đến đón Khương Bác Mỹ."
Giọng điệu bình thản, đuôi mắt như hơi cười. Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp kia khẽ cong lên, vừa biếng nhác lại vừa tùy ý.
Quả nhiên, y như trên mạng nói, hoàn toàn không bị bệnh ngôi sao gì cả. Tiểu Văn rất thích, nên cô ta cũng bớt vài phần thận trọng, nhiệt tình nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Bác Mỹ biết chị sẽ tới đón nó, nên hí hửng suốt cả buổi chiều đấy ạ."
Khương Cửu Sênh gật đầu cảm ơn.
Lúc này, bên trái chợt vang lên tiếng của một người phụ nữ. Giọng nói của cô ta như đang run rẩy, lí nhí gọi: "Anh… anh Sáu!"
Hai người quay sang, nhìn thấy ngay Tần Tiêu Tiêu. Cô ta đang ôm một con mèo Scotland tai cụp, mặt có vẻ hoảng sợ. Thời Cẩn không đáp lời, kéo Khương Cửu Sênh đi vào trong.
Khương Cửu Sênh quay lại nhìn một cái, thấy Tần Tiêu Tiêu như thở phào nhẹ nhõm vậy. Sắc mặt cô ta giống như vẫn còn thấy hoảng sợ, căng thẳng thần kinh, thậm chí còn bỏ qua sự tồn tại của người ngoài là cô nữa.
Cô hỏi Thời Cẩn: "Cô ta sợ anh lắm à?"
Khương Cửu Sênh vẫn luôn cho rằng, nếu như không có mâu thuẫn, thì chắc chắn Thời Cẩn sẽ cư xử rất lịch thiệp và có phong độ với người khác.
Thời Cẩn gật đầu: "Ừ."
Anh thừa nhận, nhưng ngoài ra thì không có lời giải thích nào. Chuyện của Tần gia, anh gần như không muốn để cô biết quá nhiều. Khương Cửu Sênh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Vừa vào đến khu nội trú, từ đằng xa, Khương Bác Mỹ đã nhìn thấy Khương Cửu Sênh rồi.
Nó lập tức bật dậy, kích động sủa thật to: "Gâu gâu!"
Chân trước của nó đang phải bó bột, Khương Bác Mỹ dùng tư thế "kiềng ba chân" vững chãi, tuy thương binh nhưng chí khí anh hùng, đứng sủa ngậu lên.
"Gâu... gâu... gâu!"
Tiếng kêu của nó hơi là lạ, thực sự không giống chó phốc sóc.
Tiểu Văn cười giải thích: "Có lẽ là học theo con Husky cái bên cạnh đấy ạ."
Bánh Trôi Husky cái ở bên cạnh: "Oẳng!"
Khương Cửu Sênh buồn cười, vỗ nhẹ vào móng của Bánh Trôi đang bám vào lồng: "Mày chờ thêm chút nữa nhé, lát nữa sẽ có người đón mày đi thôi."
"Oẳng oẳng!"
Nó không cần ai đón cả, nó muốn đi cùng anh chó cơ. Nhưng mà, chị hộ sĩ chỉ mở cửa lồng của anh chó thôi, hoàn toàn không thèm để ý đến nó.
Cửa lồng vừa mở, Bác Mỹ chỉ muốn nhào thẳng vào lòng Khương Cửu Sênh.
Thời Cẩn quỳ xuống: "Để anh ôm cho."
Khương Bác Mỹ: "…"
Vẻ mặt của nó như thể... Đời không còn gì lưu luyến!
Thời Cẩn dùng một tay ôm lấy Khương Bác Mỹ. Trong lòng nó rất bài xích, nó vùng vẫy, muốn dùng móng túm lấy túi của mẹ. Đúng lúc này, trên đỉnh đầu nó vang lên ba chữ: "Đừng cử động."
Khương Bác Mỹ cứng đờ người, lập tức biến thành chó cương thi, không dám động đậy thêm chút nào nữa.
Nói thật, đây là lần đầu tiên ông bố đại gia của nó bế nó. Hỏi nó có cảm giác gì à? Chỉ có một cảm giác duy nhất... rợn tóc gáy!!! Không biết lúc mẹ bị ôm thì có thấy nổi da gà không nữa. Dù sao, thì lông trên lưng nó cũng đều dựng đứng lên cả rồi.
Khương Bác Mỹ cứ thế bị bố bế đi. Ở sau lưng, Bánh Trôi túm lấy song lồng, kêu thảm thiết như thể bạn trai vừa chết vậy.
"Oẳng!"
"Oẳng oẳng!"
"Oẳng oẳng oẳng!"
Hộ sĩ của bệnh viện: "…"
Tiểu Văn quay đầu lại, nhìn thấy trong ánh mắt bi thương của công chúa Husky bé nhỏ kia, còn như chất chứa sự bướng bỉnh và liều mình như thiêu thân lao đầu vào lửa. Cứ như thể… cứ như thể nó muốn nhảy lầu vậy.
Từ sau khi lập nước đã không cho phép động vật tu luyện thành tinh nữa rồi mà?
Ra khỏi bệnh viện thú y, ngoài trời đã xẩm tối, ánh chiều tà rủ xuống, ngoài phố đã lên đèn. Bệnh viện thú y nằm ở đoạn đường khá vắng vẻ, bên ngoài chỉ có một tuyến đường chính, một vài chiếc xe ô tô nhanh chóng vút qua.
"Chờ anh một chút, anh đi đánh xe."
"Vâng."
Thời Cẩn đưa Bác Mỹ cho Khương Cửu Sênh.
"Gâu gâu!"
Khương Bác Mỹ mừng rỡ vẫy đuôi lấy lòng.
Khương Cửu Sênh đứng chờ không cũng chán, bèn xé một gói thức ăn cho chó, đút cho Bác Mỹ từng miếng một. Nó đeo cái vòng Elizabeth (*),sung sướng đón lấy ăn đầy miệng.
(*)Vòng Elizabeth: Còn gọi là vòng chống liếm đeo trên cổ chó mèo, để ngăn thú cưng liếm vào những chỗ vừa bôi thuốc.
Bên cột đèn giao thông ở đầu đường, Tần Tiêu Tiêu cúi đầu gọi điện thoại, dường như đang đứng chờ tài xế. Sau lưng cô ta, một gã đàn ông mặc áo jacket từ từ tiến lại gần. Hắn ta thoáng ngập ngừng, mắt hết liếc trái lại liếc phải. Xung quanh không có một bóng người, gã đàn ông kia chạm vào balo của Tần Tiêu Tiêu, giật mạnh một cái, gần như không phí chút sức lực nào đã giật được rồi. Hắn ta ôm lấy balo bỏ chạy.
Tần Tiêu Tiêu không kịp phản ứng, đứng ngây ra như phỗng.
Hừ, to gan thật.
Khương Cửu Sênh xốc lại túi thức ăn cho chó, xoắn chặt miệng túi, giơ cao, rồi tung người nhảy lên. Một cú đá xoay rolling kick rất gọn gàng, túi thức ăn cho chó bay theo đường parabol, đập thẳng về phía gã đàn ông đang chạy kia.
Trúng thẳng vào đầu hắn!
Gã đàn ông bị đập đến choáng váng, hơi loạng choạng một chút, chiếc balo nữ trong tay cũng rơi tuột xuống đất. Hắn tức tối chửi thề, đang định cúi xuống nhặt, thì chợt nhìn thấy một đôi bốt ngắn màu đen của nữ.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đang bế một con chó. Cô ấy đeo khẩu trang khiến gã không nhìn rõ được khuôn mặt. Đôi mắt hoa đào cong cong, đang thản nhiên chăm chú nhìn hắn.
Là phụ nữ à?! Gã đàn ông cáu tiết lại càng hống hách hơn: "Cút đi! Đừng có xen vào chuyện người khác, không tao chơi mày đấy!"
Đe dọa xong, hắn ngồi xổm xuống nhặt balo lên.
Khương Cửu Sênh đạp lên quai balo, ánh mắt thản nhiên nhìn xuống gã đàn ông đang khom người kia: "Chân tay đầy đủ cả, sao không đi làm việc tử tế, lại cứ thích ăn trộm ăn cắp vậy?"
Nói xong, cô đột ngột ra tay. Không chờ hắn kịp phản ứng, cô túm lấy cổ tay hắn, kéo mạnh một cái.
Gã đàn ông mất trọng lực ngã sõng xoài, đầu gối va mạnh xuống đất. Hắn đau trợn mắt, không nói không rằng, rút một con dao găm ở eo ra. Lúc khom người bò dậy, hắn thừa cơ đối phương không kịp đề phòng, đột ngột quay đầu vung tay chém bừa một nhát.
Một tay Khương Cửu Sênh ôm Bác Mỹ, vô thức dùng tay còn lại chắn cho nó, đồng thời lùi lại phía sau. Thế nhưng cô vẫn không tránh kịp, mu bàn tay bị mũi dao sượt qua tạo thành một vết thương rất nhỏ.
Cô còn không cả nhíu mày, đạp một cú vào đầu gối gã đàn ông, hất hắn ngã lăn ra đất. Khương Cửu Sênh hoàn toàn không cho hắn thời gian để thở dốc, lập tức xông lên nhưng lại bị kéo lại.
Cô quay đầu, hóa ra Thời Cẩn quay lại rồi.
Thời Cẩn liếc nhìn mu bàn tay của cô một cái, ánh mắt trầm xuống. Anh chỉ nói: "Em lùi lại."
Không chờ Khương Cửu Sênh cử động, anh đã che cô ở sau lưng mình. Lúc này đáy mắt anh đã không còn tìm thấy một chút tĩnh lặng nào nữa, mà trở nên lạnh lùng u tối giống như bầu trời đêm phủ đầy mây đen vậy.
Gã đàn ông hoảng hồn theo bản năng, quơ con dao trong tay, sau đó nhảy bật dậy, lao về phía người trước mặt.
Thời Cẩn đứng im đó, không mảy may di chuyển một bước, nghiêng người né tránh lưỡi dao. Anh đưa tay phải ra, túm lấy cánh tay của đối phương.
Gã đàn ông bị đau, đổi dao sang tay khác. Thời Cẩn vặn mạnh một cái! Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên, gã đàn ông ngã ngửa người bay ra sau, phần lưng bị đập mạnh xuống đất. Tay hắn tê dại, con dao tuột khỏi tay. Hắn cắn răng, thò tay ra với lấy con dao rơi ở cách đó không xa.
Một bàn tay trắng trẻo thon dài đã giành lấy nó trước, động tác lại rất thong thả nhẹ nhàng. Anh nhặt con dao lên, chậm rãi bước về phía trước, nhấc tay, đầu mũi dao cắm xuống.
"Mày..."
Thời Cẩn đạp một chân lên mu bàn tay gã đàn ông, cắm thẳng dao vào mu bàn tay hắn không chút do dự.
"Á!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp dứt, bàn tay trắng trẻo kia đã nắm chặt lấy cán dao, rút mạnh ra, rồi lại một lần nữa nhấc lên không chút do dự.
Khương Cửu Sênh vội kêu lên: "Thời Cẩn!"
Động tác của anh bỗng ngừng lại. Thời Cẩn ngẩng đầu, tròng mắt vằn đỏ sắc máu.
Khương Cửu Sênh đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt hoảng loạn, giọng nói hơi run lên: "Đủ rồi, Thời Cẩn!"
Đôi mắt rất quen thuộc kia, đột nhiên trở nên thật xa lạ. Nó chất chứa sự âm u lạnh lẽo, sự điên cuồng, sự tàn bạo như muốn hủy diệt tất cả. Một Thời Cẩn như thế này, thực sự khiến cô rất hoang mang, lo lắng.
Thời Cẩn vẫn nắm chặt dao, máu dính trên đầu mũi dao chảy dọc theo thân dao, thấm vào tay áo anh. Màu đỏ chói mắt đáng sợ lan ra, sự tàn bạo trong đáy mắt anh vẫn chưa vơi đi. Anh cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Anh nói: "Sênh Sênh, em quay người đi đi. Đừng nhìn." Giọng của anh, như cầu khẩn, lại như dỗ dành cô.
Khương Cửu Sênh không quay đi, vẫn nhìn anh chằm chằm như cũ, nhìn đôi bàn tay trắng trẻo như ngọc của anh dính nhơ nhớp máu…
Thời Cẩn thấy sợ rồi, anh sợ cô…
"Keng."
Con dao rơi xuống đất.
Anh buông tay, rụt tay giấu ra sau lưng theo bản năng, ra sức chùi vết máu dính trên ngón tay đi. Sau đó, anh dùng dây thừng của Bác Mỹ, trói gã đàn ông đang gào thét kia vào cột điện, ngước lên nói: "Tự báo cảnh sát đi."
Tần Tiêu Tiêu như bừng tỉnh: "Tôi… tôi biết rồi."
Suốt cả quá trình vừa rồi, cô ta đều ngây ra như phỗng, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi ra thì còn có cả sự kinh hoàng nữa. Cô ta buông lỏng tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, đờ đẫn nhìn Thời Cẩn đang đi về phía Khương Cửu Sênh.
"Thời Cẩn..."
Thời Cẩn ngắt lời Khương Cửu Sênh: "Em vào xe chờ anh."
Nói xong, anh quay ngược lại bệnh viện thú y, cầm băng gạc và thuốc thang đồ dùng để băng bó ra. Lúc quay về xe, tay anh đã sạch sẽ hoàn toàn, tay áo vén lên, không nhìn thấy chút vết bẩn nào. Có điều, Khương Cửu Sênh ngửi thấy mùi nước khử trùng rất đậm.
Từ đầu đến cuối, Thời Cẩn không nói không rằng, kẹp miếng bông tròn nhúng vào nước muối, rửa sạch vết thương trên mu bàn tay cô.
Vết thương rất nhỏ, đã khép miệng rồi. Nhìn gương mặt vẫn đang căng thẳng của Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh khẽ nói: "Em không sao."
"Anh thì có." Thời Cẩn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đồng tử của anh giống như hai ngôi sao băng bừng cháy trong đêm tối vậy. Anh nói, "Sênh Sênh, nhìn thấy em bị thương, anh không chịu nổi."
Sự tàn bạo như bao trùm cả cơ thể anh.
Khương Cửu Sênh nhìn anh, ánh mắt như sững sờ: "Thời Cẩn, nếu lúc nãy em không gọi anh lại…"
Thì có phải anh sẽ đâm tàn phế bàn tay đó không?
Thời Cẩn ngắt lời cô: "Anh dọa hắn thôi." Anh bỗng đưa tay ôm lấy Khương Cửu Sênh, gục đầu bên tai cô, thủ thỉ. "Anh có thể nhìn ra được, thằng cha đó phạm tội quen rồi, nếu không mạnh tay đánh phủ đầu hắn, thì hắn sẽ không sợ."
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Cô lại không hề nhìn thấy, đôi mắt vẫn u ám, dữ tợn như cũ của anh…
"Lần sau anh đừng như vậy nữa," Đến giờ dây thần kinh căng như dây đàn của cô mới chùng xuống, vẫn còn khiếp sợ nói, "Mỗi lần nhìn thấy anh ra tay, em đều thấy kinh hồn táng đảm."
Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới hỏi: "Em sợ à?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Không phải là sợ," Cô ghé đầu vào vai Thời Cẩn, nói, "Mà là hoảng hốt." Không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy rất hoảng loạn, lo anh bị thương, rồi lại lo sẽ liên quan đến mạng người.
Thời Cẩn ôm cô, dỗ dành rất lâu.
Từ đầu tới cuối, Khương Bác Mỹ cuộn tròn người lại, thu mình trên ghế sau, đuôi còn đang run lên bần bật.
Trước bữa tối, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Mạc Băng, thông báo là đã giành được suất làm đại diện hình ảnh cho hãng DINIR tại khu vực châu Á và Thái Bình Dương. Lịch làm việc rất gấp, yêu cầu cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần có thể ra nước ngoài chụp ảnh bất cứ lúc nào.
Khương Cửu Sênh không hề lo lắng, vì hợp đồng mà Mạc Băng đã xem qua, thì chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Cơm tối có canh sườn hầm. Khương Cửu Sênh cho Khương Bác Mỹ ăn là đồ ăn cho chó đã được ngâm mềm trong canh sườn. Ấy thế mà, nó lại trốn rịt trong tổ, không thèm bước ra. Nếu là trước đây, thì chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thôi nó cũng đã lao thẳng lên trên bàn rồi.
Khương Cửu Sênh thấy lạ bèn hỏi: "Sao Bác Mỹ không ăn nhỉ?"
Thời Cẩn đang dọn bàn ăn, đáp: "Em cứ kệ nó, đói là tự phải ra ăn thôi."
Khương Cửu Sênh vẫn không yên tâm: "Liệu có phải vết thương có chuyển biến xấu không?"
Cô ngồi xổm xuống, thò tay vào trong ổ chó ôm Bác Mỹ ra. Bác Mỹ nuốt nước bọt, không kìm được bèn thò cái móng nhỏ của mình tới. Vừa chạm vào tay của mẹ nó, cơ thể nó chợt run lên, lại lập tức rụt móng lại.
Đôi mắt của nó trợn tròn lên, sợ hãi nhìn Thời Cẩn đứng sau lưng Khương Cửu Sênh.
Dọa cún sợ chết mất thôi!
Khương Bác Mỹ cuống cuồng cuộn tròn người lại, vùi đầu vào trong vòng Elizabeth, lăn vào trong góc ổ, run như cầy sấy.
Khương Cửu Sênh vô cùng kinh ngạc.
Thời Cẩn đứng sau lưng cô nói: "Vết thương không có vấn đề gì đâu."
Khương Cửu Sênh trêu chọc: "Bác sĩ Thời còn nghiên cứu cả về khoa ngoại của động vật cơ à?"
"Cũng đủ chữa cho con chó này." Thời Cẩn cực kì nhẫn nại, như thể đang dỗ dành trẻ con vậy: "Đừng để ý đến nó nữa, em đi rửa tay đi còn ăn cơm, nhé?"
Khương Cửu Sênh cười đứng dậy, đi vào toilet.
Thời Cẩn quay lại, lạnh lùng liếc một cái, nói ít mà ý nhiều: "Tự bò ra đây."
"…"
Khương Bác Mỹ không dám chần chừ lấy một giây nào, run run rẩy rẩy lăn ra ngoài, run run rẩy rẩy ăn thức ăn chó ngâm canh sườn. Món ăn mà bình thường nó yêu thích nhất, lúc này lại chẳng thấy có vị gì cả.
Từ khi có người mẹ yêu thương nó hết mực đó, nó liền quên mất ba nó đáng sợ như thế nào, sao có thể quên được con dao mổ trong phòng bếp cơ chứ?!!! Còn nhớ lúc nó mới về đây, không biết trời cao đất dày, dám cào một cái làm ba nó bị thương… Sau đó, nó bị ba nó đè lên trên bàn, dùng dao mổ cắt móng vuốt của nó, từng móng, từng móng một… Ánh mắt của ba nó lúc ấy, y chang như ánh mắt lúc xử lý tên cướp hôm nay, thật đúng là, dọa chết chó rồi!
Bầu trời đêm đầy sao, gió rét căm căm, kim đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ. Đêm dài thăm thẳm, mặt trăng tròn bị che lấp, chỉ còn lại nửa vầng trăng khuyết cong cong.
Trong phòng chỉ thắp sáng một ngọn đèn ngủ đầu giường. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, phủ lấy người đang chìm trong giấc mộng, chỉ lờ mờ nhìn thấy được hình dáng.
Cô gái nằm trong chăn ngủ không yên chút nào, trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng ú ớ nói mơ.
Cảnh trong mơ bủa vây lấy cô, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
Lại là căn nhà nhỏ bị đóng kín hết tất cả các ô cửa sổ kia, không le lói được chút ánh sáng nào. Bé gái lần mò trên tường, vừa đi vừa gõ gõ đạp đạp, như muốn thoát ra ngoài.
Bên dưới tòa nhà, có người đang nói chuyện.
Cô bé vịn tường, lần từng bước một tiến lại gần. Đôi chân trần đạp trên tấm gỗ, không phát ra một chút tiếng động nào.
"Cậu chưa từng nghe nói à?"
Là giọng của một cậu thiếu niên, trong trẻo, sạch sẽ, mang theo vẻ ung dung và khí chất mà cái tuổi đó không hề có: "Người đã vào trong căn nhà này thì sẽ không thể sống sót bước ra được đâu."
Sau đó, còn có giọng một người đàn ông, như đang vô cùng sợ hãi, nói: "Cậu Sáu, cậu tha cho tôi, tha mạng cho tôi. Tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa."
Cành cạch...
Tiếng lên đạn vang lên.
Người đàn ông kia kinh hãi kêu ầm lên: "Không!" Hắn ta run như cầy sấy, "Đừng, đừng bắn!!!"
Lúc này chợt có tiếng bước chân.
Từng bước, từng bước, càng lúc càng lại gần hơn.
"Sênh Sênh," Thiếu niên cầm súng quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng chợt hoảng hốt hoang mang, "Em đừng lại gần đây!"
Lúc này, người đàn ông trên mặt đất kêu ầm lên: "Cứu... cứu tôi với!"
Thiếu niên kia như mất khống chế, gào thét: "Đừng lại gần đây!"
Cô bé đứng trên bậc thang chợt hụt chân, ngã cả người ra ngoài.
"Sênh Sênh!"
Cô bé bỗng nằm im trên mặt đất không động đậy, sững sờ nhìn máu chảy trên sàn nhà, từ vị trí mà lòng bàn tay cô chạm phải, chảy thấm vào tay áo…
Máu vẫn còn nóng hổi…
Cô bé ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của cậu thiếu niên. Trong tay cậu ấy đang cầm súng, chĩa thẳng vào người đàn ông trên mặt đất. Người đàn ông kia nằm trong vũng máu, máu trên đùi chảy xối xả…
"Anh…" Cô nhìn cậu thiếu niên kia, "Anh làm gì vậy?"
Trên tay cậu ta, vẫn còn vết máu chưa khô, ánh mắt hoảng loạn: "Sênh Sênh, hắn là người xấu!"
Cô như không nghe thấy: "Anh định giết hắn sao?"
Từ đầu tới cuối, cậu thiếu niên đều không đặt khẩu súng trong tay mình xuống, thậm chí nòng súng còn luôn luôn chĩa thẳng về phía tim người đàn ông kia. Đáy mắt cậu như thiêu như đốt: "Hắn là người xấu đến để hại em."
Người đàn ông co quắp trên mặt đất bỗng đưa tay ra, kéo lấy chân cô bé kia, trong mắt tràn ngập vẻ thỉnh cầu van xin một con đường sống: "Cứu... cứu tôi với."
"Đừng chạm vào cô ấy!" Thiếu niên giận dữ quát lên, đầu ngón tay đã đặt vào cò súng, trong mắt như bốc lửa, giống một con thú hoang cuồng bạo lúc nào cũng có thể bổ nhào tới, hung dữ cắn xé người trước mặt thành từng mảnh nhỏ.
Một bàn tay chợt đưa ra kéo tay áo cậu thiếu niên.
Cậu quay đầu lại, đôi mắt như phủ đầy sương mù trống rỗng, lạnh lẽo.
"Có thể đừng giết người được không?"
"Không thể." Thiếu niên nhấc tay lên, chĩa thẳng nòng súng vào đầu người đàn ông kia, "Sênh Sênh, hắn nhìn thấy mặt em rồi, hắn phải chết."
Cô ra sức lắc đầu quầy quậy, nước mắt trào ra: "Em không sợ."
"Anh đừng giết người."
"Đừng giống em mà."
"Pằng!"
Tiếng súng vang lên cùng với tiếng hét của cô bé: "Thời Cẩn!"
Khương Cửu Sênh bừng tỉnh, mở to mắt ra, thở hổn hển.
Là mơ, thì ra là một giấc mơ.
Cô hít sâu một hơi, mồ hôi đầm đìa, toàn thân như mất hết sức lực. Khương Cửu Sênh phải hít thở điều hòa một lúc lâu hơi thở mới nhẹ đi. Cô ngẩn người nhìn lên trần nhà, ngây ra rất lâu sau mới thoáng bình tĩnh được một chút.
Cô bé trong giấc mơ, lại là dáng vẻ của cô năm mười sáu tuổi. Cô cố gắng hồi tưởng lại, nhưng đột nhiên không tài nào nhớ nổi dáng vẻ của cậu thiếu niên kia. Cô chỉ nhớ cậu bé đó nhìn rất xinh xắn thôi.
Vì sao cô lại gọi tên của Thời Cẩn chứ?!
Khương Cửu Sênh thấy rất buồn cười, đúng là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy. Cô ngồi ngẩn ngơ trên gường một lúc lâu, cổ họng khô khốc khó chịu liền với tay mò lấy cốc nước trên mặt tủ đầu giường, đứng dậy đi rót cốc nước.
Vừa đi đến cửa, cô nghe thấy tiếng Thời Cẩn. Anh nói rất nhỏ, chỉ loáng thoáng nghe thấy những tiếng vụn vặt.
"Hắn phạm tội nhiều lần rồi."
Thời Cẩn ngừng một chút, nói tiếp: "Phái hai người đến đồn cảnh sát, đánh tàn phế tay hắn đi."
Khương Cửu Sênh như ngừng thở, cứng người đứng đó. Kẻ phạm tội nhiều lần mà Thời Cẩn nói là tên cướp hôm nay phải không?!
Phòng khách sa vào sự tĩnh lặng rất lâu, Thời Cẩn mới lại tiếp tục lên tiếng: "Bật camera đi."
Sau đó, Khương Cửu Sênh nghe thấy tiếng hít thở rất nặng nề, cùng với tiếng nói của một người thứ ba: "Cứu tôi... cứu tôi... cứu tôi với... tha mạng cho tôi đi. Tôi có thể cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được."
Giọng nói này…
Là Thành Lạc.
Đầu tiên là tên cướp kia, sau đó là Thành Lạc. Khương Cửu Sênh có thể xác định, Thời Cẩn đang tính sổ với những người đó, từng món từng món một, không sót món nào.
"Tôi không thiếu tiền." Thời Cẩn nói.
Giọng nói vẫn trong trẻo thanh thoát như thường, nhưng ngữ điệu lại vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cô cảm thấy rất xa lạ lại cũng rất quen thuộc. À, rất giống với cậu thiếu niên trong giấc mơ vừa rồi.
"Tha... tha mạng cho tôi. Chỉ cần anh không giết tôi, anh bắt tôi làm gì cũng được."
Gã đàn ông kia vừa xin tha xong, Thời Cẩn đã uể oải lên tiếng: "Đưa súng cho gã."
Súng…
Sau lưng Khương Cửu Sênh toát mồ hôi lạnh, bàn tay run lên, túm lấy tay nắm cửa.
"Trong này có bốn viên đạn, chỉ có một ổ trống." Giọng điệu của Thời Cẩn rất bình thản, không hề có chút lên xuống nào, thong thả hạ lệnh, "Bắn đi."
Cạch cạch!
Tiếng khóa cửa bị mở ra đột nhiên vang lên, Thời Cẩn không kịp đề phòng, quay vụt đầu lại, hoảng hốt đến trắng bệch mặt: "Sênh… Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm màn hình máy tính đặt trên bàn ăn.
Quả nhiên, là Thành Lạc.
Người gã đầy máu, nằm trên mặt đất, thoi thóp thở, trong mắt tràn ngập sự đau đớn và sợ hãi.
Cảnh tượng này gần như giống hệt với cảnh trong giấc mơ vừa rồi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể tin nổi.
Thời Cẩn vội giật mình, lập tức đóng máy tính lại. Anh lúng túng, hoảng loạn đứng dậy, cuống cuồng nói: "Sênh Sênh, trong đó không có đạn, anh dọa gã thôi."
Khương Cửu Sênh nhìn về phía Thời Cẩn, ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thời Cẩn không chút e dè, lẩn tránh: "Tên cướp đó, anh cũng nói với em là dọa hắn thôi."
Thời Cẩn luống cuống, trán rướm mồ hôi: "Em nghe được những gì rồi?"
"Anh nói muốn phế tay của hắn."
Ngày hôm nay, anh đã lừa cô. Anh vốn không định bỏ qua cho hắn. Vì cô bị thương, nên anh muốn đánh phế một tay của người ta, thậm chí còn không ngại vi phạm pháp luật.
Điên cuồng một cách cực đoan.
Thời Cẩn hoảng loạn, bối rối đến mức tay chân cũng luống cuống. Anh đưa tay lên muốn bắt lấy cô, nhưng động tác lại treo giữa không trung, không dám tiến lên phía trước. Cảm xúc trong mắt anh rối rắm đến mơ hồ: "Lần này là thật mà, anh có giới hạn, anh sẽ không giết người."
"Thời Cẩn." Ánh mắt cô có vẻ hơi lưỡng lự, "Em đã không còn biết rõ được giới hạn của anh nằm ở đâu nữa rồi."
Anh của thuở ban đầu, dịu dàng hòa nhã là thế.
Sau đó cô mới phát hiện, anh cũng sẽ cố chấp, cũng sẽ lầm đường lạc lối, cũng sẽ bất chấp bất cứ cái giá đắt nào…
Đến ngày hôm nay, thì cô không nhìn thấu được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.