Translator: Nguyetmai
Ngô Yên Yên lại lật tiếp.
Khương Cửu Sênh nhíu mày, nhưng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu ký tên một lúc lâu.
Đúng lúc đó, bà Khương đi ra rót nước, thấy vậy bèn nói một câu: "Yên Yên, phiên phiến là được rồi, đừng làm phiền chị suốt thế."
Ngô Yên Yên lè lưỡi, tiếp tục để Khương Cửu Sênh ký tên cho mình.
Khương Cửu Sênh ký liên tục mười mấy tờ, phải đến khi Khương Minh Lan tìm Ngô Yên Yên có chuyện gì đó, cô mới ngừng lại. Khương Cửu Sênh vớ ly nước lạnh trên bàn uống cạn. Cô đeo khẩu trang, đội mũ áo khoác lên rồi bước ra ngoài hít thở một chút.
Cô kéo sụp mũ xuống, cúi thấp đầu, giấu khuôn mặt trong chiếc khăn quàng cổ. Đúng lúc rẽ vào thang máy, Khương Cửu Sênh lại va phải người đang đi lên, cô vội lên tiếng: "Xin lỗi" rồi bước luôn vì sợ có người nhận ra.
Khi Khương Cửu Sênh sắp rời khỏi, người bị cô đụng trúng bỗng gọi giật lại, giọng nói có vẻ do dự, không mấy chắc chắn: "Sênh Sênh?"
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của người đàn ông nọ.
Đó là Tưởng Phi, một đàn anh cùng khoa với cô ở Học viện Âm nhạc. Tuy nhiên, cô không có ấn tượng gì đặc biệt về anh ta cả. Khương Cửu Sênh gật đầu lấy lệ, không có ý định bắt chuyện mà lướt ngang qua anh ta.
Chàng trai kia lại bất thình lình túm lấy tay cô.
Khương Cửu Sênh nhíu mày, sắc mặt lạnh đi mấy phần.
"Em thấy không khoẻ à?" Đối phương dò hỏi.
Khương Cửu Sênh nhấc mí, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853004/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.