Translator: Nguyetmai
Cô đổi đề tài, giọng nghiêm túc: "Thời Cẩn, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi."
Chuyện của Bác Mỹ đều do cô mà ra, cô cố nói một cách ngắn gọn nhất: "Là tôi chăm sóc Bác Mỹ không tốt, khiến nó rụng rất nhiều lông. Hôm nay tôi muốn dẫn nó đi tỉa lông lại."
Dù sao nó cũng là thú cưng của Thời Cẩn, cô không nghĩ rằng mình có thể tự tiện quyết định.
Thời Cẩn lại không hề đắn đo chuyện này: "Em quyết định là được."
Khương Cửu Sênh ướm thêm một câu: "Tôi định cắt lông nó thật sát."
Liễu Nhứ ra tay rất ác độc, nếu như không cắt sát, e rằng trông sẽ rất xấu.
Anh cười khẽ: "Nó không thích bị tỉa lông đâu, em có thể mang cho nó một ít thịt khô và đồ chơi, bằng không nó sẽ quậy lắm đấy!"
Giọng anh qua điện thoại lại thêm phần trầm khàn lôi cuốn, cứ quanh quẩn bên tai cô mãi, nghe dễ chịu vô cùng. Cô đứng ở ban công nhà anh tận hưởng nắng thu êm dịu mà trong lòng thư thái thanh thản.
"Tôi biết rồi."
"Cắt lông xong có thể gửi hình cho tôi xem không?"
"Được." Cô dừng một chút lại nói, "Thời Cẩn."
"Sao?"
Anh đáp, sau đó lại yên lặng đợi cô.
Cô im lặng một lúc lâu rồi nói khẽ: "Tối hôm qua…" Cô chỉ nói nửa câu rồi lại ngừng.
Thời Cẩn dường như vừa nghe điện thoại vừa bước đi, có tiếng gió tràn vào điện thoại, anh hỏi lại: "Sao vậy?"
Khương Cửu Sênh lại tỏ vẻ thản nhiên: "À không có gì."
Anh như có điều suy nghĩ, yên lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852972/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.