Translator: Nguyetmai
Khương Cửu Sênh lại bồi thêm một câu: "Uống nhiều sẽ nghiện."
Mạc Băng biết, Khương Cửu Sênh có bệnh mất ngủ rất nghiêm trọng, phụ thuộc rất nhiều vào thuốc ngủ. Thân là người quản lý, cô cũng không biết nguyên nhân mất ngủ từđâu mà ra, chỉ biết Khương Cửu Sênh thỉnh thoảng sẽđi khám tâm lý.
Mạc Băng không tin lắm vào lý do áp lực lớn không ngủđược của Khương Cửu Sênh. Dù sao, nghệ sĩ của cô có thiên phú, lại không thiếu tài nguyên. Chỉ có người mới tài năng không đủ nhưng yêu cầu quá cao mới thấy áp lực, Khương Cửu Sênh thì thiếu cái gì?
Ồ, cô chỉ thiếu một đôi tay tuyệt sắc thế gian đêm đêm ôm trong lòng, mà vừa khéo bác sĩ Thời lại có.
Mạc Băng tỏ rõ thái độ: "Cứ thuận theo tự nhiên đi! Cóđiều, nếu định gạo nấu thành cơm [PH1] thì nhất định phải báo chị biết nghe chưa." Vậy mà cô lại nói lời mờám với vẻ mặt nghiêm túc, "Chị sẽ chuẩn bị cho cô loại ba con sâu thư thái nhất."
Khương Cửu Sênh không tiếp lời cô nàng. Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, là Lâm An Chi tới đón Mạc Băng. Khương Cửu Sênh và Lâm An Chi chẳng mấy thân quen, mối liên hệ chung duy nhất là Mạc Băng. Nhưng Mạc Băng là một trong số những người bạn ít ỏi của cô, nên tất nhiên cô cũng thường gặp Lâm An Chi.
Lâm An Chi hỏi thăm: "Tay thế nào rồi?"
Lâm An Chi bằng tuổi Mặc Băng, mới hai mươi tám tuổi đã lấy được ba giải ảnh đế. Mặc dù không đoạt giải ở những hạng mục quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852946/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.