Translator: Nguyetmai
Cô ngẩn ngơ nhìn tay anh. Đẹp quáđi mất, muốn sờ quá…
Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn cô: "Hơi sưng, đợi lát nữa tôi kêít thuốc cho em."
Khương Cửu Sênh khựng lại, cố gắng dời ánh mắt khỏi ngón tay anh: "… Vâng."
Cô nghĩ, có lẽ bệnh cuồng tay của cô nặng hơn rồi, chắc hẳn đãđến giai đoạn cuối, thế nên chỉ một ngón tay của Thời Cẩn cũng khiến trái tim cô chộn rộn, không thể bình tĩnh nổi.
Cô bình ổn hơi thở, vờ như tự nhiên cầm cốc nước trên tủđầu giường, tay vừa mới vươn ra…
"Em đừng cửđộng tay nhiều." Thời Cẩn nhắc nhở.
Khương Cửu Sênh khom người trên gối vươn tay lấy nước đờđẫn quay người lại.
Thời Cẩn khẽ cười, khóe mắt hơi cong lên, điểm thêm phần nào cảm giác tươi trẻ thân thiết cho khí khái đĩnh đạc của anh. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Cửu Sênh: "Cần tôi giúp không?" Anh trầm giọng nhắc nhở, "Em vừa bó bột, tốt nhất đừng cửđộng tay."
Khoảng cách quá gần nên cô ngửi thấy cả mùi nước sát trùng nhàn nhạt hăng hắc. Có lẽ bởi vì mới mổ xong, người anh còn phảng phất mùi máu làm cô thấy hơi xa lạ.
Cô lùi ra sau, động tác hơi gấp nên đụng phải tay trái, đau đến mức cau mày. Cô hỏi: "Có cần giúp tôi treo tay lên không?"
Cửđộng mạnh sẽ khiến mô mềm tổn thương thêm, bác sĩ Tôn đã nói vậy.
Thời Cẩn lắc đầu: "Không cần, tôi có thể dùng tay của tôi."
Nói rồi, anh cầm cốc nước đưa tới miệng cô.
Bác sĩ Tôn còn nói, tốt nhất cần có người kề cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852940/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.