Translator: Nguyetmai
Thời Cẩn liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói: "Xin lỗi." Thậm chí anh không đợi được đến lúc ra khỏi phòng đã nhận điện, khẽ nói, "Sênh Sênh, là tôi."
Sênh Sênh… Vừa nghe đã biết là tên phụ nữ.
Các nhà chuyên môn lẫn các giáo sư ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là bác sĩ phát biểu hội chẩn, kinh ngạc đến mức làm đổ cả cà phê. Thời Cẩn có bạn gái từ lúc nào vậy nhỉ?
Ở tầng cao nhất, ngoài phòng họp không còn phòng nào khác nên rất yên tĩnh, Thời Cẩn cúi đầu dựa vào tường, khóe miệng mang nụ cười nhẹ không sao kìm nén được.
"Làm sao vậy?" Anh chầm chậm cất giọng dịu dàng.
"Tôi ở ngoài bệnh viện, có phóng viên đang canh chừng, không vào được."
Thời Cẩn ngẩng đầu, đi đến đầu cầu thang: "Em lái xe đến bãi đậu xe ngầm cửa số một, tôi tới đón em."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh nói với TạĐãng: "Đến bãi đậu xe cửa số một."
TạĐãng vừa đánh tay lái vừa hỏi: "Ai thế?"
"Bạn tôi."
Cô không giải thích gì thêm, nhắm mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Bãi đỗ xe cửa số một của Thiên Bắc dành riêng cho nhân viên và người nhà nhân viên bệnh viện, trên bảng đăng kýđã có chữ ký Thời Cẩn.
Lúc Khương Cửu Sênh xuống xe, Thời Cẩn đãđứng đợi bên cạnh.
Côáy náy cất lời: "Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi."
Anh lắc đầu, nói không phiền: "Bị thương à?"Ánh mắt anh hướng tới mặt cô. Côđeo khẩu trang, mép trái khẩu trang dính máu.
"Không có gì nghiêm trọng."
Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm, mím chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852936/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.