Translator: Nguyetmai
Giọng Thời Cẩn ôn hòa nhắc nhở: "Hôm qua cô gọi tên tôi."
Hôm qua…
Khương Cửu Sênh cảm thấy đau đầu.
Hai chữ"Thời Cẩn"đãđến miệng nhưng không cách nào thốt thành lời, như có thứ gì nghẹn ở cổ. Quần áo của cô cũng xem như ngay ngắn, cô vén chăn xuống giường, chân mang vớ giẫm lên nền gạch cẩm thạch: "Sao tôi lại ởđây?"
Thời Cẩn không trả lời ngay, chỉđi đến chỗ tấm thảm trải trong phòng, ngồi xổm xuống, đặt một đôi dép đi trong nhà trước mặt cô.
"Hôm qua cô bị sốt." Anh dừng lại một chút rồi bổ sung, "Tôi không tiện lục lọi túi cô tìm thẻ từ."
Cô cúi đầu, Thời Cẩn ngồi trước mặt cô, tóc anh đen nhánh mềm mại, dáng vẻ lúc này của anh vừa khéo léo lại nhu thuận, không có vẻ tuấn tú kiêu ngạo như bình thường.
Cô dời mắt, sau khi mang dép vào thì lùi lại một bước: "Làm phiền anh rồi."
"Không phiền." Giọng anh lễđộ, lại bình dị gần gũi. Anh giơ tay, chạm vào trán cô một cách rất tự nhiên.
Khương Cửu Sênh rụt về sau theo bản năng.
Thời Cẩn không thu tay lại, nhích về phía cô một chút: "Tôi là bác sĩ."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, mang theo vẻ trấn an, như một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra từđàn cello, vừa êm tai vừa mê hoặc.
Khương Cửu Sênh thảng thốt, không cửđộng thêm nữa.
Thời Cẩn đặt mu bàn tay lên trán cô, một lúc sau thì rút tay về rồi lùi lại, duy trì khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, không quá thân mật nhưng cũng không hề xa lạ. Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852931/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.