Translator: Nguyetmai
Khương Cửu Sênh gảy dây đàn guitar vài cái: "Đối với em, tay keyboard có cũng được, không có cũng chẳng sao, em đã giúp đỡ cô ta hết lòng hết dạ rồi."
Mạc Băng không phản đối. Trong một ban nhạc, tay keyboard quả thật không phải vị trí chính, chưa kể tài nghệ của Liễu Nhứ cũng thường thôi, chính là dạng "bỏ thì thương, vương thì tội".
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đãđến.
"Sênh Sênh."
Mạc Băng quay đầu, Liễu Nhữđang đứng trước cửa, nước mắt rơi như mưa. Mạc Băng cảm thấy Liễu Nhứ không làm diễn viên thật quá uổng phí, không những nhập vai thần tốc mà còn trở mặt cực nhanh.
Khương Cửu Sênh đặt đàn guitar xuống: "Côđến để xin lỗi à?"
Liễu Nhứ khẽ nhíu mày, nước mắt lã chã: "Không phải như em nghĩđâu, chị có thể giải thích."
Giải thích?
Từng chứng cứđều vô cùng xác thực, giải thích gì nữa, ngụy biện thì có.
Tính tình Khương Cửu Sênh vốn rất điềm đạm, ấy vậy mà lúc này lại mất kiên nhẫn, sắc mặt thoáng lạnh: "Liễu Nhứ, từ trước đến nay, mấy trò tiểu xảo của côđều không ảnh hưởng đến toàn cục, nên tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là…" Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, "Côđừng tưởng tôi ngu."
"Sênh Sênh…" Liễu Nhứ cắn môi dưới, ánh mắt hoang mang đong đầy nước mắt như không biết phải làm sao.
Khương Cửu Sênh chậm rãi nói: "Sau khi soạn xong biên bản chấm dứt hợp đồng, tôi sẽ bảo người đưa qua cho cô ký tên. Tôi sẽ trả tiền bồi thường gấp đôi cho cô, xem như là…" Cô ngừng một chút, đầu ngón tay gõ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852927/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.