Translator: Nguyetmai
Bờ môi hơi cong như cười như không, nhưng muôn triệu vì sao trong đôi mắt anh như vén rặng mây mù, khoe mình rực rỡ. Thời Cẩn như con người bước ra từ bức tranh cổ, từng đường từng nét được khắc họa tinh tế, thảo nào có nhiều người đeo đuổi đến vậy.
Cô kéo lại hồn vía đang điên đảo của mình, chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng tháo khẩu trang và mũ: "Xin chào, bác sĩ Thời."
Cô không phải là thần tượng không có tiếng tăm, lượng fan cũng đông đảo, vậy mà suốt chặng đường không ai nhận ra, không ngờ Thời Cẩn vừa liếc nhìn đã biết cô là ai.
"Khó chịu ởđâu à?" Thời Cẩn hỏi.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thoáng sững sờ. Anh mặc áo blouse trắng, bên trong làáo sơ mi trắng cài cúc tới cổ. Cách phối hợp quáđỗi phổ biến vàđơn giản, nhưng lại càng tôn lên phong thái lịch thiệp nhã nhặn của anh.
Sau phút ngẩn ngơ, cô miêu tả triệu chứng: "Lượng máu rất nhiều", cố gắng coi đối phương là bác sĩ bình thường, cô bổ sung, "Rất đau."
Cô cúi đầu, nói ngắn gọn nhưng đầy đủ, dù sao cô cũng không quen kể lể về chuyện riêng tư của mình.
Nghe vậy, Thời Cẩn hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: "Vết thương ởđâu?"
Khương Cửu Sênh sững sờ. Vết thương ư?
Anh rất kiên nhẫn, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Cô Khương, có thể cho tôi xem giấy khám bệnh của cô không?"
Côđưa giấy cho anh.
Thời Cẩn cúi đầu đọc rồi khẽ cười: "Cô Khương, đây là khoa Ngoại, Phụ khoa ở tầng dưới, phòng số bốn từ trái sang."
Sau phút xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/852921/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.