"Con bé không ở bệnh viện này nữa, anh con bé đã đưa nó đi rồi."
Ánh mắt Tô Vấn lập tức nóng lên, đôi mắt anh vằn đỏ, càng làm nổi bật lên sắc mặt ốm yếu nhợt nhạt: "Đưa đi đâu?"
Tô Tân lắc đầu.
Tô Vấn lảo đảo, lại ngã xuống ngất đi.
"Vấn Vấn!"
"Vấn Vấn!"
"Bác sĩ, bác sĩ..."
Vũ Văn Xung Phong đưa Vũ Văn Thính ra thẳng nước ngoài, nhà họ Tô vận dụng tất cả các mối quan hệ cũng chỉ tra ra được cô đang ở một thành phố bên châu Âu. Ngay hôm ấy Tô Vấn đã chạy tới đó, nhưng hôm sau người đã không còn ở đó nữa rồi.
Rõ ràng là Vũ Văn Xung Phong cố ý.
Hai bên cứ đuổi bắt nhau như thế suốt một tháng, tinh thần của Tô Vấn lúc nào cũng hoảng hốt, cả người âm u đầy chết chóc, sút mất mấy cân.
Lưu Xung nhìn gương mặt bệnh tật của Tô Vấn, vốn anh có gương mặt đẹp như yêu tinh, giờ bị bệnh trông lại như cành liễu rủ trong gió, làm cho người ta phải đau lòng.
Ôi tình yêu, thật là thứ chết người.
Lưu Xung cảm thán xong bèn quay sang hỏi Tô Tử Tô: "Vivian đâu?"
Tô Tử Tô buộc quả đầu mì tôm của mình thành hai túm hai bên, trông cực kỳ giống Na Tra phiên bản ngốc nghếch. Tô - Na Tra trả lời: "Anh Vivian bị tiêu chảy rồi."
Lúc này bị tiêu chảy?
Liên hoan phim Berlin sắp bắt đầu rồi!
Lưu Xung cuống lên, rất tức giận: "Sắp phải ra sân đến nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053215/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.