Cô lại chậm rãi lùi lại phía sau, mắt không nhìn đường mà chỉ nhìn anh: "Anh chưa có bạn gái."
"Em cũng chưa có bạn trai"
Cô nói tiếp: "Vậy thì em bắt đầu theo đuổi anh đấy nhé."
Lần này, anh im lặng rất lâu.
Anh đưa mắt nhìn về phía hồ nước xa xa, nói: "Tùy em."
Chử Qua đứng vào trong tầm nhìn của anh, nhìn vào ánh mắt anh: "Cẩm Vũ, anh đỏ mặt rồi kìa"
Khương Cẩm Vũ phủ nhận: "Làm gì có" Xong lại nói: "Em nhìn đường đi"
Chử Qua đi về phía anh, nhón chân lên, đưa tay sờ lên mặt anh: "Mặt anh nóng quá."
Cô nhìn vành tai của anh, cười trêu chọc: "Tai cũng đỏ nữa kìa"
Nói rồi cô lại sờ vành tai của anh.
Khương Cẩm Vũ bắt lấy tay cô, lặng lẽ gỡ nó ra, đi về phía trước: "Lần này em ở đây bao lâu?"
Chử Qua vẫn luôn ở thị trấn Xisu, thường xuyên liên lạc qua email với Khương Cẩm Vũ. Cứ cách nửa năm một năm cô lại đến Giang Bắc một lần, mỗi lần chỉ ở lại đây một thời gian rất ngắn. Lần nào Khương Cẩm Vũ cũng đều tiếp đón cô, không đi đâu cả. Có đôi lúc họ ở trong khách sạn cả ngày chơi điện tử, anh thì kiệm lời, cô lại hay nói, vừa khéo, gặp nhau cũng chẳng thấy vô vị.
Nếu muốn định nghĩa mối quan hệ của họ thì có hơi khó tả một chút. Rất mông lung, trên mức bạn bè.
Chử Qua cười hỏi ngược lại một câu: "Anh muốn em ở bao lâu?"
Anh nhìn đường, nói: "Tùy em."
Chử Qua đi bên trái anh, chiếc váy xanh lục nhạt rất hợp với màu xanh mướt của cây cỏ hai bên đường. Gió thổi qua, làn váy và cành cây đều khẽ lay động theo.
Cô nói: "Tuần trước em đã làm thủ tục nhập học rồi"
Ngừng vài giây, cô lại bắt đầu khởi động hình thức máy nói, liên miên không ngừng.
"Sau này em cũng là sinh viên trường Đại học Tây Giao đấy nhé"
"Em học năm thứ hai rồi."
"Em vốn định chuyển sang chuyên ngành máy tính cơ."
Vẻ mặt của cô có chút tiếc nuối: "Nhưng em thi trượt."
Nét mặt lại có chút bi thương: "Em buồn quá thể ấy. Không thể học lớp của Cẩm Vũ, không thể làm đệ tử chân truyền của anh rồi."
Khương Cẩm Vũ không nói nhiều, thi thoảng hỏi một câu: "Chuyên ngành gì?"
"Dạ?" Cô vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi ưu thương.
Anh lại hỏi lại một lần: "Em học chuyên ngành gì?"
"Công trình đạn dược và kỹ thuật chế bom a."
Khương Cẩm Vũ đứng hình.
Phó giáo sư chuyên ngành máy tính cũng nghe không hiểu. Chử Qua lại không ngừng nói tiếp: "Em rất quen với súng đạn"
"Đó vừa khéo là sở trường của em."
"Cả nước chỉ có mấy trường đại học chính quy có mở chuyên ngành này thôi" Hơn nữa, cô nheo mắt, tâm trạng rất tốt: "Em còn là hoa hậu của lớp em đấy"
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô cười vô cùng vui vẻ: "Vì lớp chúng em chỉ có mình em là con gái thôi mà"
Ha ha ha ha ha ha!
Chuyên ngành đó, dù cho có là điều chế thuốc thôi thì cũng sẽ không điều con gái qua đó. Dù có nữ sinh điều qua đó thật, thì không đến một năm, chắc chắn họ cũng sẽ chuyển ngành.
Đạn dược và thuốc nổ, thực sự không hợp với những sinh vật đáng yêu như con gái.
Đương nhiên, Chử Qua là ngoại lệ. Cô là bá vương của thị trấn Xisu, là con gái của ông trùm thuốc phiện, mấy thứ như đạn, pháo, thuốc nổ đó, cô đã chơi từ nhỏ đến giờ rồi.
Điểm chú ý của Khương Cẩm Vũ lại là: "Cả lớp đều là con trai à?"
"Vâng ạ, có 57 bạn"
Chử Qua vừa đi vừa nói: "Em nghe thầy giáo hướng dẫn nói"
Cô cắt tóc rất ngắn, chỉ vừa đủ để buộc đuôi ngựa. Tóc cô rất dày, đuôi tóc cứ đung đưa đung đưa theo từng bước đi của cô.
"Em chưa từng gặp họ"
"Vì ngay tiết đầu tiên em đã cúp học rồi."
Cô quay sang nhìn Cẩm Vũ: "Em cúp học đến học ké tiết của anh đấy"
Đôi lông mày nhíu chặt của Khương Cẩm Vũ hơi buông lỏng ra: "Sau này không được cúp học nữa."
Cô lập tức trả lời: "Không được."
Sau đó mới giải thích: "Em không cúp học thì làm sao học ké tiết của anh được"
Khương Cẩm Vũ không nói thêm gì nữa.
"Cẩm Vũ này"
"Ừ."
Cô lại lùi ngược lại nhìn anh: "Anh có thể cho em xem thời khóa biểu của anh không?"
Khương Cẩm Vũ nghĩ một chút rồi gật đầu.
Mặt Chử Qua đầy vẻ mong chờ: "Vậy lúc em không có tiết vẫn có thể đến tìm anh chứ?"
Anh gật đầu.
Chử Qua mỉm cười, ôi chao ôi, con cá vàng bé nhỏ nhà cô ngoan ngoãn quá.
Tốt quá, cậu thiếu niên u buồn thê lương năm xưa, cậu thiếu niên thương tích đầy mình đó, đã bước ra khỏi bóng tối âm u rồi. Trên nét mặt của cậu ấy, cuối cùng đã có được ánh sáng của thế giới này rồi...
Khương Cẩm Vũ đưa cô tới nhà ăn của trường. Chử Qua không kén chọn, món gì cũng ăn được.
Cô không ở lại trong trường, phòng ký túc chỉ dùng để nghỉ trưa. Vì cô nhập học muộn, chuyên ngành của cô lại chỉ có mình cô là nữ nên cô được phân đến phòng hỗn hợp. Trong phòng ngủ tổng cộng có bốn cô gái, hai người là sinh viên năm ba chuyên ngành thú y, ngày nào cũng bận bịu nghiên cứu, Chử Qua còn chưa từng gặp họ bao giờ. Còn một người nữa là nữ sinh năm thứ hai, tên là Biên Lạc Lạc, học công trình công nghiệp. Cô ấy rất khép kín, trừ lên lớp ra, tất cả thời gian còn lại đều ru rú trong phòng ký túc xem phim truyền hình.
Biên Lạc Lạc là một cô gái hơi tự ti vì thể trọng của mình. Cô ấy chưa tới 1 mét 6, nhưng lại nặng đến 70 kilogam, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn tròn béo béo. Làn da của cô ấy rất đẹp, trắng nõn trắng nà, ngũ quan không hẳn là xinh đẹp, nhưng khá bắt mắt.
Lúc Chử Qua ăn cơm trưa xong quay về, Biên Lạc Lạc đang bật máy tính xem một bộ phim truyền hình trong nước. Tay cô ấy cầm một túi khoai tây chiên rất to, cán răng rắc.
Thấy Chử Qua bước vào, cô ấy rụt rè hỏi: "Cậu ăn không?"
Cô ấy hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, chỉ vào bức ảnh trên bàn Chủ Qua "Anh ấy..."
Cô ấy muốn nói lại thôi.
Chử Qua cầm bức ảnh lên, chỉ vào người ở bên tay trái: "Anh ấy á?"
Đó là ảnh chụp chung của cô và King với Yan.
Biên Lạc Lạc gật đầu, rất rụt rè hỏi: "Đó là ba của cậu à?"
King là người da đen.
Cô lại là người da trắng: "Không phải, đây là một ông anh cùng lớn lên với mình thôi"
Cô đến Giang Bắc, ba cô sai King và Yan đi theo bảo vệ cô, ở bên ngoài thì giới thiệu là anh của cô.
Biên Lạc Lạc à một tiếng rồi quay đầu xem phim tiếp. Một lát sau cô ấy lại quay đầu lại: "Có thể nói cho mình biết tên anh ấy là gì không?"
Ai chà, có vấn đề rồi đây.
Chử Qua thoải mái nói cho cô ấy biết: "Kim Mặc Phi"
Cô còn bổ sung thêm: "Anh ấy làm thầy giáo thể dục ở trường mình đấy"
Tên tiếng Trung của King là do mẹ anh ta đặt, vì để tiện cho việc bảo vệ cô, anh ta cũng đến làm thầy giáo thể dục trong trường, dạy môn bóng rổ.
Buổi chiều, Khương Cẩm Vũ có một bài giảng ở lớp năm thứ hai, 4 giờ mới kết thúc.
Chuông tan học vừa vang lên, anh tắt bài giảng đi: "Tan lớp"
Cô gái ở hàng đầu cầm sách đi lên nói: "Thầy Khương ơi, vừa rồi trong nội dung bài giảng có chỗ em nghe không hiểu lắm. Em xin phép làm phiền thầy vài phút được không?"
Học sinh tham dự tiết học này đều là những khuôn mặt rất quen thuộc, năm thứ hai khoa Công trình phần mềm. Môn Ngôn ngữ lập trình và Nguyên lý vi cơ của họ hồi năm thứ nhất cũng là do Khương Cẩm Vũ dạy.
Cô nữ sinh chạy lên hỏi đó tên là Đàm Diệu Duy, là lớp phó học tập của lớp Công trình phần mềm 117, một thiên tài điển hình của lớp. Không chỉ có vậy, diện mạo của cô nàng thiên tài này cũng rất xuất sắc, rất xinh đẹp, rất giống tiểu thư đài các.
Khương Cẩm Vũ hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"
Đàm Diệu Duy cầm sách đứng lên, ghé lại gần hơn rất nhiều, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Cả một chuỗi từ ngữ đều là về chuyên ngành, Chử Qua nghe không hiểu một chữ nào cả.
Hừ! Tiểu hồ ly tinh!
Cô liếc một cái về phía bục giảng, nhưng không bước vào, rất không vui đứng chờ ngoài cửa, chờ một lèo tới hơn 10 phút đồng hồ...
"Cảm ơn thầy Khương ạ."
Cuối cùng cũng hỏi xong rồi. Chử Qua nghe thấy vậy mới bước vào, vừa đúng lúc Đàm Diệu Duy cầm sách bước từ trên bục giảng xuống. Ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt của Chử Qua vài giây, sau đó lại kín đáo dời đi, quay về chỗ ngồi của mình, cúi đầu thu dọn sách vở.
Chử Qua rất tò mò về bài giảng của anh, bèn cầm quyển sách anh đặt trên bàn giáo viên lên, lật vài trang, nói: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh sao?"
Anh đáp: "Có thể chứ."
Sách chuyên ngành máy tính, cô xem cũng chẳng hiểu nên trả lại cho anh. Anh rất tự nhiên đón lấy, đi sang bên trái của cô, cùng ra khỏi phòng học.
Ánh mắt của Đàm Diệu Duy nhìn mãi theo hướng họ rời đi.
"Diệu Duy"
"Diệu Duy ơi?"
Cô thu lại ánh mắt của mình: "Ơi?"
"Đi thôi"
"Ừ..."
Khương Cẩm Vũ lại chọn con đường nhỏ không ai qua lại kia. Cả quãng đường, Chử Qua cứ im lặng không hé răng câu nào, lặng lẽ đi theo sau lưng anh, đầu cúi thấp xuống có vẻ không vui.
Khương Cẩm Vũ đi chậm lại, hỏi: "Em sao thế?"
Bình thường đi với anh, cô thường nói rất nhiều. Giờ đột nhiên im lặng thế này khiến anh cảm thấy không quen gì cả.
Chử Qua hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Lớp phó học tập"
"Cô ấy tên là gì?" Là tình địch, phải thật chú ý mới được.
Khương Cẩm Vũ nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được: "Anh không nhớ"
Anh không điểm danh, cũng rất ít khi gọi tên ai lên trả lời câu hỏi. Dù đã dạy lớp này một năm rồi, nhưng anh cũng chẳng nhớ được tên mấy người.
Nghe anh nói vậy, Chử Qua đã không còn bực bội, buồn bã như vừa rồi nữa.
Vấn đề này, Khương Cẩm Vũ cũng chẳng có chút hứng thú gì. Anh có chuyện khác cần hỏi cô cơ: "Em lại cúp học à?"
Chử Qua lập tức lắc đầu phủ nhận: "Em không cúp học."
Cô sửa lại, nói: "Em chỉ tan sớm thôi."
Khương Cẩm Vũ vừa mới định nói tan sớm cũng không tốt...
"Nhưng em cũng chỉ ra sớm có 5 phút thôi"
"Em cố tình ra sớm trước 5 phút để tới chờ anh đấy"
Chử Qua dùng ngón tay giơ lên thành số 10, giọng nói đặc biệt nhấn mạnh: "Thế mà anh còn giảng giải cho cô lớp phó học tập mất 10 phút nữa"
Không vui!
Cô giận đến phồng má lên như cá nóc:
"Tổng cộng thời gian em phải đợi anh là 15 phút đấy"
"Đợi anh làm gì?" Khương Cẩm Vũ chợt hỏi.
Tâm trạng của cô tốt trở lại rồi: "Để về nhà cùng anh đó"
Anh quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh chiều tà, đôi mắt màu nâu nhạt của cô gái nhìn vô cùng thần thái: "Em cũng chuyển đến Ngự Cảnh Ngân Loan rồi."
Cô cười nói tiếp: "Tình cờ quá nhỉ. Cẩm Vũ này, chúng ta là hàng xóm đẩy"
Hôm nay là mùng 1 tháng Chín, ngày đầu tiên Thời Thiên Bắc đi học mẫu giáo. Cậu bé là bé con nhỏ tuổi nhất ở nhà trẻ. Xe đưa đón học sinh của trường mầm non tư thục đưa cậu bé về tận bên ngoài khu chung cư.
Khương Cửu Sênh bé cậu bé lên, hỏi: "Hôm nay con đi học có ngoan không nào?"
Thời Thiên Bắc gật đầu nói với mẹ: "Các bạn khác đều khóc, con không khóc ạ."
Khương Cửu Sênh hồn cậu một cái.
"Mẹ Thiên Bắc ơi"
Người vừa gọi là Diệp Thanh ở tầng dưới, cô ấy đang dắt hai cô con gái của mình bước từ trên xe đưa đón của trường xuống.
Thiên Bắc chào ngay: "Chào cô Diệp ạ"
Đến trưa nay Khương Cửu Sênh cũng mới biết, cô Diệp ở tầng dưới là giáo viên trong trường mầm non tư thục mà Thiên Bắc đang học, hai đứa con gái của cô ấy cũng học mẫu giáo ở đó.
Diệp Thanh là người rất ôn hòa, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng vô cùng: "Ở trường Thiên Bắc biểu hiện rất tốt, mấy bạn nhóc trong lớp đều rất thích thằng bé."
Khương Cửu Sênh cười cảm ơn, Thiên Bắc cũng ngoan ngoãn nói cảm ơn theo.
Đúng lúc này, một chiếc xe con lái vào trong khu chung cư. Nó không đi thẳng vào garage mà dừng lại trước, Khương Cẩm Vũ và Chử Qua bước từ trên xe xuống, sau đó là King. Yan thì ở lại trong xe, đưa chiếc xe đã được cải tạo đặc thù để chống đạn kia vào trong bãi đỗ xe.
"Cậu ơi!"
Thiên Bắc nhảy xuống khỏi lòng mẹ, chạy tới chỗ cậu.
Khương Cẩm Vũ xoa đầu Thiên Bắc rồi xách balo hộ thằng bé. Thằng bé dùng giọng sữa non nớt từ chối: "Ba cháu nói, chuyện của mình thì mình phải tự làm"
Thời Cẩn rất nghiêm khắc với Thiên Bắc, nhưng thực sự đã dạy thằng bé rất tốt.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thời Thiên Bắc đi học. Cậu nhóc mặc một bộ vest nhỏ xinh, nổi bật dáng vẻ cậu chàng quý tộc lễ phép.
Chử Qua ngồi xổm xuống: "Chào em nhé, quý ông bé nhỏ"
Quý ông bé nhỏ Thời Thiên Bắc đưa tay ra bắt tay cô ấy.
Sau đó, cậu nhóc quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con có thể mời chị ấy đến nhà ăn cơm không ạ?"
Cậu dùng giọng trẻ thơ nói: "Sáng nay chị ấy cho con sữa ạ."
Thầy Chu Sướng nói, quý ông phải hiểu được phép tắc có đi có lại, phải lịch thiệp, chu đáo với phụ nữ.
Khương Cửu Sênh mỉm cười nói: "Đương nhiên là có thể"
Thời Thiên Bắc rất vui vẻ, lại hỏi tiếp: "Vậy con có thể mời cô giáo Diệp không ạ?"
Khương Cửu Sênh gật đầu, hỏi Diệp Thanh: "Tối nay cô giáo Diệp có rảnh không?"
Diệp Thanh dắt tay hai cô con gái, nói: "Tối nay ba hai đứa qua thăm mẹ con em, em không sang được đâu ạ" Khương Cửu Sênh gật đầu.
Diệp Thanh lại quay sang nói với Thiên Bắc: "Tối nay cô giáo có việc rồi, lần sau cô tới nhà Thiên Bắc chơi nhé"
"Vâng ạ"
Diệp Thanh và chồng cô ấy li dị từ năm ngoái, hai nhóc sinh đôi đều được tòa xét cho cô ấy quyền nuôi dưỡng, nguyên nhân li dị là bạo hành gia đình.
Ở tầng 6 có ba hộ, Diệp Thanh ở phòng 601, phòng 602 và 603 đều bị Chử Qua mua cả, cô ấy ở một căn, căn còn lại là King và Yan. Gần đến giờ cơm, Chử Qua bê bánh đã nướng ngon lành lên. Vừa ra cửa, cô lại nhìn thấy hai chị em sinh đôi ở căn bên cạnh đang đứng khóc ngoài hành lang.
Chử Qua bước tới hỏi: "Đỉnh Đỉnh, sao em khóc thế?"
Đỉnh Đỉnh khóc nức nở không nói gì.
Cửa phòng 601 đóng chặt, Chử Qua cũng không nhìn thấy Diệp Thanh. Cô gõ cửa vài lần mà không thấy ai trả lời, bèn quay sang hỏi Khoát Khoát trông có vẻ bạo dạn hơn Đỉnh Đỉnh một chút: "Mẹ em đâu?"
"Mẹ ở trong nhà ạ."
Khoát Khoát đưa tay dụi đôi mắt long lanh ngấn lệ, nói: "Ba em... ba em đánh mẹ em..."
Nghe xong, Chử Qua vội đặt hộp bánh xuống, bảo hai đứa bé đứng xa ra một chút. Cô cầm bình cứu hỏa ở hành lang, đập thẳng vào cửa phòng 601.
Cô đập được vài cái thì có người ở trong nhà mở cửa ra.
"Cô là ai hả?!"
Một người đàn ông cao chừng mét tám mấy, rất gầy, âu phục chỉnh tề, nhìn dáng vẻ rất giỏi giang. Hắn ta, chính là Tiêu Văn Thành, chồng cũ của Diệp Thanh, là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nước ngoài.
Đê tiện, cặn bã!
Chử Qua đặt bình cứu hỏa xuống, đứng dậy phun ra hai chữ: "Lôi Phong!"
Nói xong, cô lùi về sau một bước, nhún chân xuống, tung người đá móc một cú, đạp thẳng vào mặt Tiêu Văn Thành.
Tiêu Văn Thành bị đá ngã phịch xuống đất, tức tối chửi ầm lên: "Đ** m* mày chứ, mày là đứa nào?"
Chử Qua vặn cổ tay: "Là bố mày đấy"
Dứt lời, cô lại xắn tay áo lên định đánh tiếp.
Yan và King nghe thấy tiếng động đều chạy ra. King đưa hai đứa bé tránh đi, Yan thì chạy vào đỡ Diệp Thanh dậy, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ hỏi: "Cô có sao không?"
Cô ấy lắc đầu.
Yan vừa liếc mắt một cái đã muốn chửi thề. Đ*t mợ nó chứ, thế này mà còn bảo không sao à? Trên mặt Diệp Thanh tím bầm vài chỗ, tay phải như bị thứ gì kẹp phải, móng tay cụt mất một nửa, vẫn còn đang chảy máu.
Thằng chó súc sinh này!!!
"King, anh báo cảnh sát đi, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện"
Chử Qua đạp Tiêu Văn Thành một cái, dặn dò thêm: "Nhớ phải yêu cầu bệnh viện làm xác nhận thương tích nhé."
Nói xong, cô lại bồi thêm hai cú nữa. Tiêu Văn Thành ôm đầu, đau đớn kêu gào ầm ĩ.
7 giờ rồi vẫn chưa thấy ai đến.
"Cẩm Vũ, em chạy xuống xem thế nào đi" Khương Cửu Sênh dọn bàn ăn.
"Vâng ạ."
Khương Cẩm Vũ tắt trò chơi đi, đứng dậy ra ngoài. Thiên Bắc đi theo anh, Bác Mỹ cũng theo luôn. Vừa ra đến cửa, họ lại thấy Chử Qua dắt hai đứa bé sinh đôi tới. Mắt Đỉnh Đỉnh đỏ hồng, vẫn còn đang thút thít.
Thời Thiên Bắc rút khăn mùi xoa trong túi áo ra cho cô bé lau nước mắt.
"Cảm ơn em."
"Không có gì ạ"
Khương Cửu Sênh chạy ra hỏi: "Sao thế này?"
Chử Qua lắc đầu, không tiện nói trước mặt lũ trẻ.
"Thiên Bắc, con đưa chị Đỉnh Đỉnh và Khoát Khoát đi rửa tay đi."
"Vâng ạ."
Thời Thiên Bắc bê chiếc ghế băng nhỏ, đưa hai cô chị vào trong phòng vệ sinh.
Lúc này Chử Qua mới nói với Khương Cửu Sênh: "Gã chồng cũ cặn bã khốn nạn của cô giáo Diệp lại ra tay đánh người"
"Em báo cảnh sát chưa?"
"Rồi ạ, bọn em trói hắn vào rồi. Yan đưa cô giáo Diệp tới bệnh viện xác nhận thương tích"
Chử Qua tức đến hỏng người: "Thằng khốn nạn đó, sau này em gặp hắn lần nào sẽ đánh lần đó"
Thiên Bắc là một quý ông nhỏ, không thể chịu được khi nhìn thấy con gái khóc. Cậu đưa hết mấy món đồ chơi mà cậu yêu thích nhất cho Đỉnh Đỉnh và Khoát Khoát, còn bắt Bác Mỹ biểu diễn lăn lộn cho Đỉnh Đỉnh và Khoát Khoát xem, bấy giờ mới dỗ dành được hai cô gái bé nhỏ vẫn đang đỏ ứng hai mắt kia.
King đi đến đồn cảnh sát một chuyến nên tới khá muộn. Lúc anh ta bước vào, Đỉnh Đỉnh cứ nhìn anh ta chằm chằm.
Chử Qua bật cười, giải thích cho cô bé nghe: "Vì chú Kim là người da đen mà"
Đỉnh Đỉnh ngơ ngác chớp mắt hỏi: "Người da đen là sao ạ?"
Chử Qua còn đang mải nghĩ xem nên trả lời như thế nào, thì cô em gái Khoát Khoát trong cặp sinh đôi đó đã nói: "Em biết rồi, là người thích tắm nắng ấy mà"
Chử Qua không biết phải đỡ lời thế nào luôn.
Thiên Bắc ngồi ngay ngắn bên cạnh cảm thấy như thế không đúng lắm. Cậu cho rằng chú Kim đen như vậy chắc chắn là do ba chú Kim cũng đen. Giống như kiểu, cậu rất trắng là vì ba cậu cũng trắng đó. Cụ ngoại nói, cái đó gọi là cha nào con nấy, con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Bữa tối nay Thời Cẩn chỉ làm hai món ăn, đều là món Khương Cửu Sênh thích, các món còn lại trên bàn được đưa từ khách sạn Tần Thị tới.
Ăn cơm xong, Cẩm Vũ và Chử Qua đều quay về căn hộ của mình, Khương Cửu Sênh nhận được một cuộc điện thoại nói muốn tìm Thiên Bắc, là giọng nói ngây thơ mềm mại của một cô bé gái.
Cô bèn đưa điện thoại cho Thiên Bắc nghe. "Xin chào"
Giọng điệu nghe điện thoại của Thiên Bắc cũng giống hệt với ba mình: "Tôi là Thời Thiên Bắc"
Giọng trẻ con ở đầu dây bên kia rất lãnh lót: "Thiên Bắc à, tớ là Vinh Vinh đây"
Cậu liếc nhìn ba mình một cái rồi đi ra ngoài ban công.
Đại khái khoảng chừng 3, 4 phút sau, Thiên Bắc nghe điện thoại xong, trả điện thoại cho mẹ mình: "Con cảm ơn mẹ"
Khương Cửu Sênh không nhịn được bèn hỏi: "Vinh Vinh là ai thế?"
Thiên Bắc đáp: "Là bạn học mới của con ạ"
Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo đã có bạn học nữ gọi điện thoại tới nhà thế này khiến Khương Cửu Sênh rất buồn cười.
Thời Cẩn không nói gì, anh đang pha trà cho Khương Cửu Sênh.
"Vinh Vinh hỏi con thích ăn sôcôla trắng hay sôcôla đen"
Thiên Bắc ngồi xuống cạnh mẹ mình: "Con nói con thích uống sữa chua, không thích ăn sôcôla"
Thời Cẩn bê một tách trà chanh ra cho Khương Cửu Sênh, ngồi xuống ghế sofa đối diện, ngẩng đầu nhìn Thời Thiên Bắc: "Ai cho phép con nói số điện thoại của mẹ con cho người lạ biết?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]