5 giờ sáng, trụ sở chính của đội phòng cháy chữa cháy gọi điện tới, trời vẫn còn chưa sáng hẳn nhưng Tiêu Kinh Hòa đã rời khỏi nhà, mãi đến tận 1 giờ chiều, Hà Lương Thanh mới liên lạc được với cô ấy.
Hà Lương Thanh hỏi cô có bị thương không.
Cô nói không sao, có một đội leo núi nghiệp dư bị kẹt trong núi Trường Bạch và cô đã kết thúc công việc cứu nạn rồi.
Lúc này, Hà Lương Thanh mới yên tâm: "Tối cậu có về ăn cơm không?"
"Không cần nấu cho tôi đâu, buổi tối tôi phải qua nhà họ Tiêu"
Mối quan hệ giữa Tiêu Kinh Hòa và nhà họ Tiêu chẳng tốt đẹp gì. Sau khi mẹ cô mất, cô theo ông ngoại về miền nam, những năm gần đây hiếm khi qua lại.
Gặp mặt chỉ gây hiềm khích, tốt nhất là không nên gặp.
"Có phải họ lại đến làm phiền cậu không?"
Tiêu Kinh Hòa ừ một tiếng: "Là sinh nhật của bà nội tôi."
Đến người tốt tính như Hà Lương Thanh
cũng hoàn toàn không hề thích bà cụ đó. Năm ngoái, Tiêu Kinh Hòa không đến tham dự sinh nhật của bà ta, thế là mấy ngày sau bà ta đã đến trụ sở chính của đội phòng cháy chữa cháy làm loạn lên. Bà ta nói công tác giáo dục tư tưởng của đội phòng cháy chữa cháy không đúng đắn, dạy dỗ ra một người có vấn đề về nhân cách, thật đúng là kẻ ăn vạ.
Hà Lương Thanh đang nói thì có y tá đến gọi cô: "Bác sĩ Hà, có người bệnh xếp số phòng chị ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053179/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.