"Năm đó ở Đinh Nam xảy ra sáu vụ phóng hoả, đều có cùng một đặc điểm là giày cao gót màu đỏ, sơn móng tay, và cả ly rượu đỏ nữa."
Tất cả đều là đột nhập vào nhà phóng hỏa. Lúc ấy cổ mới 13 tuổi, bảo mẫu và dì của cô đều gặp nạn, cô là người duy nhất sống sót.
"Wrapped in a blanket of hope... Asleep in a bed of dreams..."*
(*) Được bọc trong một tấm chăn hy vọng, được ngủ trên chiếc giường của những giấc mo...
Lời bài hát tiếng Anh đột nhiên quanh quẩn trong hành lang nhà trọ, Tiêu Kinh Hòa giật mình quay đầu lại.
Là Giang Bùi, hàng xóm sát vách nhà cô.
Tiếng chuông vang lên rất thong thả, giai điệu hơi quen thuộc. Anh ta nhìn lướt qua màn hình thông báo, không lập tức kết nối mà hạ thấp giọng hỏi cô: "Mới tan tầm à?"
"Vâng"
Anh ta gật đầu, chào hỏi cô xong mới nhận điện thoại: "Alo"
Trong một tầng chỉ có ba hộ, có một hộ vẫn chưa ai vào ở, bây giờ lại là ban đêm nên trong hành lang vô cùng yên tĩnh. Chùm chìa khoá trong tay Tiêu Kinh Hòa va chạm với nhau phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, còn lại chỉ có mỗi giọng nói của Giang Bùi: "Bản thảo đầu tiên đã chuẩn bị hòm hòm rồi"
"Còn bảy ngày nữa, có thể giao bản thảo đúng hạn thôi"
Tiêu Kinh Hòa mở cửa, tiến vào trong nhà.
Người đàn ông trong hành lang quay đầu nhìn cánh cửa phía đối diện. Anh ta nở nụ cười, nói: "Cuốn sách tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053166/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.