Dường như là bản năng, cô dang tay, mở to mắt, không hề di chuyển.
Viên gạch trong tay gã đàn ông giáng mạnh xuống.
Một góc của viên gạch đập mạnh vào sau đầu khiến cô choáng váng, ngã vào vũng máu phía sau, ù tai, chất lỏng nóng hổi chảy từ tóc xuống sau gáy, ngấm vào quần áo, chiếc áo sơ mi trắng của cô bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Đau!
Mẹ kiếp, đau thật sự.
Cô choáng váng rất lâu rồi thân thể đang tê liệt mới bắt đầu có cảm giác. Cô nghiêng đầu nhìn sang Tạ Đãng ở bên cạnh, cậu vẫn nằm bất động trong tư thế cũ, toàn thân nhuốm máu.
Máu trên mặt đất chảy ngày một nhiều, không biết là của Tạ Đãng hay là của cô nữa.
Cô nghiến răng chịu đựng lồm cồm bò dậy, muốn gọi lớn, nhưng lời nói vừa đến miệng thì hết sức, âm thanh yếu ớt: “Có ai không? Cứu mạng…”
Trong hẻm nhỏ, ngoài tiếng chó sủa thì chỉ còn âm thanh của gió.
Đoạn đường khuất nẻo, không có lấy một người đi bộ.
Tạ Đãng chật vật giơ tay đẩy cô: “Đi.”
Cậu ấy đã không còn tí hơi sức nào thì làm sao mà đẩy được cô.
Đàm Mặc Bảo cố bò đến trước mặt cậu, ngồi xuống vũng máu: “Em không đi.” Cô sờ phía sau đầu, dính dính nhớp nhớp, toàn máu là máu. Cô cắn răng, chịu đau: “Em say rồi, đi không nổi.”
Cô đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ, đã tỉnh rượu từ lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904701/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.