Đây là Khoa Ngoại thần kinh ạ. Bệnh tình của bệnh nhân phòng 408 có chút biến cố, phiền cô lập tức đến bệnh viện một chuyến.”
Phòng 408… là phòng bệnh của Tạ Đãng.
Khương Cửu Sênh bấm máy gọi cho Tạ Mộ Chu nhưng tạm thời không có ai nghe máy. Điện thoại của Tạ Đãng bị tắt, cũng không liên lạc được. Cô cân nhắc một chút rồi đi ra cửa.
Lúc cô chạy tới phòng bệnh, Tạ Đãng đang đội thử chiếc mũ mới. Trong phòng đầy các kiểu mũ khác nhau, đủ mọi màu sắc rực rỡ. Thầy Tạ Mộ Chu đỡ một chiếc gương toàn thân cho Tạ Đãng soi vào làm đỏm.
Khương Cửu Sênh thoáng sững người hỏi: “Sao con gọi điện thoại mãi mà không thấy ai nghe máy thế ạ?”
“Sênh Sênh đến đấy à.” Đầu thầy Tạ đang đội một cái mũ cỏ màu đỏ tươi, cực kỳ đậm chất ngày cưới. Ông nói: “Vừa rồi thầy đưa Đãng Đãng đi khám, vứt điện thoại trong phòng bệnh.”
Vì Tạ Đãng bị thương ở đầu, thầy Tạ sợ phóng xạ của điện thoại di động ảnh hưởng nên không cho cậu dùng.
Khương Cửu Sênh cầm chiếc mũ đặt trên ghế lên, ngồi xuống hỏi: “Cậu sao rồi?”
Tạ Đãng thử một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có in chữ cái, liếc nhìn Khương Cửu Sênh qua gương: “Cái gì mà sao rồi?”
“Tôi nhận được điện thoại của bệnh viện nói là bệnh tình của cậu có chuyển biến khác thường.”
Tạ Đãng kéo cái vòng kim loại đính trên vành mũ, không thích cái vòng đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904695/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.