Người đàn ông kia mặc áo vest đen, trán hơi cau lại, giọng nói rất ôn hòa, như cười như không: “Nếu như vậy thì lại phải sắp xếp cho cô làm phẫu thuật rồi.”
Cô ta lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chỉ một vết sẹo thôi mà, không cần phải làm phiền cậu chủ như thế.”
Anh ta gỡ kính mắt xuống: “Miểu Miểu.”
Dưới ánh đèn, đôi đồng tử của anh ta màu xanh lục nhạt, cực kỳ giống một viên ngọc được gọt giũa tỉ mỉ cẩn thận.
Khi anh ta gọi tên cô, ánh mắt dịu dàng vô bờ bến. Cô ta quen biết người đàn ông này rất nhiều năm rồi, nhưng lúc nào cũng thế, vẫn luôn đắm chìm trong đôi mắt xanh lục của anh ta y như thuở ban đầu. Cô ta sững người xuất thần hồi lâu mới bình tĩnh lại được: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Anh ta bước lại gần, đưa tay ra đặt lên miệng vết thương của cô ta.
“Khương Cửu Sênh không có sẹo ở chỗ này,” Anh ta nhìn cô nói: “Như vậy cô cũng không thể có được. Biết chưa nào?”
Khương Cửu Sênh… lại là Khương Cửu Sênh…
Cái tên này, cô ta đã nghe không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua.
Hàn Miểu cụp mắt xuống: “Tôi biết rồi.”
Anh ta có vẻ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô ta, đưa tay khẽ vén tóc cô ta vào vành tai. Động tác của anh ta quá dịu dàng khiến cô nhất thời quên cả bổn phận của mình, quên đi tôn ti trật tự, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904689/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.