“Vì đứa con trong bụng mày mà tao phải nói dối. Lúc Minh Lập xảy ra chuyện, tao căn bản chưa từng nhìn thấy mày. Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của mày là giả!”
Ôn Thi Hảo chợt á khẩu không nói được lời nào.
Bà Chương áp sát lại gần từng bước một, khí thế hung hãn, to giọng chất vấn: “Nói đi, lúc đó mày đang ở đâu?”
Hai tay Ôn Thi Hảo siết chặt hai bên góc áo, vô thức kéo xuống một chút. Cô ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hai mắt bà Chương: “Tôi ở trong phòng.”
“Mày nói dối!” Giày cao gót phát ra tiếng ma sát chói tai, bà Chương đi lên phía trước hai bước, ánh mắt chèn ép Ôn Thi Hảo: “Tao đã đi qua phòng mày, nhưng rõ ràng mày không có ở đó.”
Sắc mặt Ôn Thi Hảo lập tức tràn ngập vẻ hoảng loạn.
Ánh mắt bà Chương lạnh hẳn đi, mặt bà ta âm u, nhấn từng câu từng chữ ép hỏi: “Tao hỏi lại mày một lần nữa, lúc ấy, mày ở đâu?”
Cô ta cứng họng không đáp được.
Bà Chương cười lạnh: “Sao không bao biện tiếp đi hả?” Đôi mắt bà Chương u ám lạnh băng, nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Thi Hảo: “Chính là mày, chính mày đã đẩy Minh Lập ngã xuống lầu!”
“Không phải tôi!” Cô ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng phủ nhận.
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong đáy mắt bà Chương, dường như không thể dập tắt nổi, hiển nhiên bà ta không tin lời phủ nhận của cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904685/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.