Tạ Đãng bị Vũ Văn cúp điện thoại, tính tình công chúa lại hơi trỗi dậy. Cả một bát ô tô não heo hầm táo đỏ cẩu kỷ nhưng cậu chỉ ăn có một miếng, sau đó lẩm bẩm mắng chửi.
Những lúc như thế này, không thể trêu chọc, chỉ có thể dỗ dành. Cái tính tình này của Tạ Đãng, khi không có mặt Khương Cửu Sênh, thì cậu ta có thể thoải mái tác oai tác quái.
Thầy Tạ đã về nhà thay quần áo, chỉ còn lại Đàm Mặc Bảo và Bánh Trôi ở trong phòng bệnh, cô còn có thể làm gì chứ, phải dỗ thôi chứ sao. Đàm Mặc Bảo gãi gãi đầu đi tới gần cậu, ôn tồn nói: “Canh này bổ lắm, anh Đãng ăn thêm một miếng đi.”
Tâm trạng Tạ Đãng không tốt: “Không ăn.”
Đàm Mặc Bảo giơ một ngón tay lên: “Chỉ một miếng nhỏ thôi.”
Cậu quay đầu đi: “Không, ăn!”
Ôi cái tính tình công chúa này!
Đàm Mặc Bảo không miễn cưỡng cậu nữa, nụ cười của cô giống như gió xuân: “Anh Đãng, đánh cược với em không?”
Tối nay Tạ Đãng ỉu xìu ủ rũ giống như quả cà héo, cậu đã cạn kiệt sức lực rồi, không muốn để ý tới ai nữa.
Đàm Mặc Bảo vẫn không tức giận, dáng vẻ như không tim không phổi, nhẹ nhàng dịu dàng y như con cừu nhỏ: “Bắt đầu từ bây giờ, ai cười trước thì sẽ thua.”
Tạ Đãng hừ một tiếng: “Ấu trĩ.”
Ấu trĩ thì ấu trĩ thôi, đối phó với người mắc bệnh công chúa thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904654/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.