🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Gần đến cuối năm, thời tiết trở nên ấm áp, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xua đi sự lạnh lẽo trong phòng bệnh. Vết thương của Lâm An Chi hồi phục rất tốt, chỉ mới vài ngày đã có thể xuống giường.





Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh, yên lặng lắng nghe Mạc Băng nói một lúc lâu. Sắc mặt anh hơi trắng, dáng vẻ mím môi không nói yếu ớt như con rối không biết động đậy được trưng bày trong tủ kính, anh mở to mắt nhìn Mạc Băng không chớp mắt.





Cô nói xong, nghỉ lấy hơi một hồi lâu mới hỏi: “Anh có hiểu hết những gì em nói không?”





Trông anh có vẻ không chắc chắn lắm, ánh mắt ngỡ ngàng và hốt hoảng, gật đầu rồi lại lắc đầu.





Ngữ khí của Mạc Băng dịu dàng hẳn đi: “Anh không hiểu chỗ nào?”





Lâm An Chi hạ thấp giọng, dè dặt hỏi: “Chúng ta không thể làm lành sao?”





Cô im lặng.





Thấy cô mãi không lên tiếng, Lâm An Chi bèn đưa tay ra, khẽ chạm vào mu bàn tay của cô, anh thấy cô không tránh né mới cẩn thận nắm chặt ngón tay cô, gọi: “Mạc Băng.”





Cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.





Anh lại giơ cánh tay còn lại ra, nắm chặt tay của cô trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, đều do anh không tốt, anh sẽ sửa đổi, em đừng bỏ rơi anh mà.” Lâm An Chi chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Anh sợ phải trở về trại

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904640/chuong-331.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Duy Nhất Là Em
Chương 331
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.